Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 57 :

Ngày đăng: 06:18 19/04/20


Sở Phi Dương cũng Quân Thư Ảnh đứng ở cạnh cửa, Giang Tam cũng rất thức thời mà chạy né sang một bên, tiếng nổ thật lớn như người khổng lồ bị đánh thức khỏi giấc ngủ say vang bên tai, ba người cùng nhau nhìn thạch bích vẫn đang khép kín trước mặt.



Thật lâu thật lâu sau – thạch bích vẫn như cũ không chút suy suyển. Thanh âm vẫn còn vọng lại, đinh tai nhức óc.



“Cửa không mở ra?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc nói.



“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!!!!” Giang Tam vội chạy vọt tới trước thạch bích, giống như nổi điên mà bắt đầu hung hăng tay đấm chân đá. “Ta sẽ không tính sai, ta sẽ không tính sai!!!! Ta phải mất nhiều năm như vậy mới tìm được nơi này, ngươi không thể cứ như thế mà ngăn ta ở ngoài! Kì Tranh!!!!”



Quân Thư Ảnh cau mày nhìn bộ dáng phát cuồng của gã, nói với Sở Phi Dương: “Xem ra thạch bích này không thể mở được, chúng ta không cần chờ, lập tức rời khỏi đây thôi.”



“Thạch bích không mở ra, đại khái là bởi vì…” Sở Phi Dương nhìn dưới chân, kéo Quân Thư Ảnh chầm chậm lui về phía sau: “Nơi đó vốn không phải cửa.”



Quân Thư Ảnh cũng bắt đầu chú ý tới chấn động dưới chân, cùng với một tiếng nổ lớn chưa từng có, trên mặt đất xuất hiện một kẽ hở hình trăng khuyết, hơn nữa đang từ từ từ từ mở rộng ra.



Lưng Giang Tam dán vào thạch bích nhìn xuống phía dưới, trước mắt là hắc ám mênh mông vô bờ cùng vực sâu vạn trượng, từng trận gió băng lãnh từ dưới vực sâu gào thét lao lên mặt đất, giống như tiếng gầm của dã thú.


“Giang Tam một thân một mình, ngươi không thể tiêu sái như vậy, ta cũng không thể.” Quân Thư Ảnh nhìn thật sâu vào Sở Phi Dương: “Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, sư phụ ngươi cũng đã thoát li rồi, vì thế chúng ta cùng Đông Long Các này càng không có quan hệ gì. Hãy nghĩ đến…Kì Nhi và Lân Nhi, chúng ta không cần phải mạo hiểm như vậy.”



Sở Phi Dương trầm mặc nhìn Quân Thư Ảnh một lát, đột nhiên ôm lấy y, cười nói: “Ngươi lo lắng cái gì, ta đương nhiên không quên mình là người đã có thê có tử. Ta còn là đại sư huynh của Thanh Phong Kiếm Phái, trợ lực cần thiết nhất sau này của Vân Thâm. Mỹ nhân của ta cũng không cần phải vì nó mà phải trải qua thiên nan vạn hiểm. Quản nó là cái gì Đông Long Các, chúng ta đi, về nhà.”



Quân Thư Ảnh cũng nhoẻn miệng cười với hắn, đang định nói cái gì, lại nghe bên tai bỗng nhiên một tiếng gào sắc bén: “Các ngươi nghĩ đến dễ dàng! Đệ tử của Mục Giang Bạch, tên Mục Giang Bạch nhu nhược không dám trở về, vậy ngươi hãy thay thế hắn đi! Xem xem hắn đã phạm phải tội nghiệt gì, các ngươi có tư cách gì mà hạnh phúc hơn người khác! Ngươi phải chuộc tội! Chuộc tội!!!”



Một đạo bóng dáng lơ lửng mà tới, bóng dáng kia nhanh đến mức thậm chí đến Sở Phi Dương cũng không theo kịp. Sở Phi Dương không dám khinh địch, vội đẩy Quân Thư Ảnh ra, vận khởi nội lực toàn thân, ở bên vực giằng co với bóng dáng cấp tốc lao tới kia.



Sở Phi Dương nhận thấy một sơ hở dồn sức đánh một kích —— nhưng ngay một khắc trước khi ra tay, người này căn bản không phải muốn đánh nhau với hắn, thậm chí không màng sinh tử. Người nọ chính là nghĩ muốn đẩy hắn xuống vực sâu.



Sở Phi Dương nhỏ giọng mắng một tiếng, đúng lúc thu tay lại, dồn chân khí xuống chân muốn tránh đi, nhưng vẫn bị chậm một bước. Người kia mang theo sức mạnh tựa ngàn cân xô vào người hắn, ngay cả chân khí hộ thể cũng tiêu tan trong nháy mắt.



Sở Phi Dương chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều đau đớn như bị nát vụn, còn chưa kịp từ trong đau đớn tỉnh lại tụ tập chân khí, hắn liền cùng với thân hình khô gầy đang gắt gao bám trên người hắn rơi xuống vực.



Trước lúc hoàn toàn rơi vào trong hắc ám, hắn thấy rõ khuôn mặt kia, tiều tuỵ quái dị, gắt gao nhìn chòng chọc hắn, rồi lại giống như xuyên thấu qua hắn nhìn một người khác, trong đôi mắt kia chứa đầy oán ghét khiến người ta kinh hãi. Đó là sư muội của sư phụ hắn, là lão nhân quái dị kia.



“Ngươi lão yêu bà này….” Sở Phi Dương trước mặt vị sư thúc đã nhiều lần phá hư chuyện tốt của hắn này rốt cuộc không thể duy trì nổi lễ phép, oán hận nhỏ giọng mắng một tiếng.



Lỗ tai bị gió quật đến phát đau chỉ nghe thấy phía trên truyền tới một tiếng hô to thê lương: “Phi Dương ——”