Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 58 :

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


“Sở Phi Dương, ngươi vẫn kính trọng sư phụ ngươi, hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân đê tiện! Hai tay của hắn nhiễm đầy máu tươi! Hắn một bước cũng không dám quay trở lại đảo Kỳ Lần này, bởi vì hắn sợ sẽ tận mắt nhìn thấy tội nghiệt do chính hắn tạo ra!” Trong lúc rơi xuống, giọng nói âm lãnh của lão thái bà kia đều chui vào tai Sở Phi Dương.



“Hắn cả đời cũng không dám đến gần nơi này, nhưng đồ đệ mà hắn đắc ý nhất lại tự mình dẫn xác tới. Đây là thiên ý, thiên ý!”



Tiếng cười giống như phát điên khiến cho Sở Phi Dương tâm phiền ý loạn, một bên lo lắng không biết gặp lại Quân Thư Ảnh thế nào, một bên tức giận lão thái bà hủy hoại thanh danh của sư phụ.



“Ngươi ầm ĩ quá, lão yêu bà!” Sở Phi Dương trên tay dùng lực, đẩy mụ ra, vẫn như cũ nghe được nàng kia thần trí không rõ thì thào nói thầm, vang vọng chung quanh, hòa cùng không gian hắc ám.



Lần rơi xuống này không mất quá nhiều thời gian, Sở Phi Dương đã nghe thấy được tiếng nước ầm ầm. Hắn lập tức sáng tỏ, hít sâu một hơi dùng sức đình chỉ, ngay sau đó cả thân thể va chạm vào làn nước lạnh như băng.



Thanh âm bốn phía dần tĩnh lặng trở lại, thân thể vì trọng lượng mà hơn phân nửa chìm trong nước. Dưới mặt nước là một mảnh hắc ám, lạnh lẽo khắc cốt, hai mắt mở to cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, lại rước thêm đau nhức. Sở Phi Dương giãn ra tứ chi, nhanh chóng bơi về phía trước.



Ào một tiếng, hắn nhô đầu lên khỏi mặt nước, thở hắt ra. Ánh mắt đã dần thích ứng với không gian tối đen xung quanh, Sở Phi Dương vuốt vuốt mặt, nhìn bốn phía, sau đó bơi vào bờ gần đó.



Mới bơi chưa được bao lâu, Sở Phi Dương bỗng nhiên cảm giác phía trên đỉnh đầu truyền đến một cỗ chân khí mỏng manh. Hơi thở kia càng ngày càng rõ ràng, cũng càng lúc càng quen thuộc ——



“Ai….tật xấu hay xúc động này của người….” Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên, không đợi hắn nương theo chút ánh sáng yếu ớt trông thấy được cái gì, liền có một đám hắc ám rơi thẳng xuống cách đó không xa ngay phía trước hắn, khi chạm vào mặt nước tạo ra tiếng vang thật lớn, bọt nước bắn tung tóe lên mặt Sở Phi Dương.



Sở Phi Dương hít vào một hơi thật sâu, lặn xuống nước, hướng nơi bóng đen kia rơi xuống mà bơi tới.



Dưới nước hỗn loạn không thể tả, Sở Phi Dương rất dễ dàng tìm thấy người kia. Khi hắn bắt được cánh tay y, cánh tay ấy thoáng chốc cứng ngắc mang theo tia đề phòng, rồi một khắc sau đó thì trầm tĩnh trở lại, khóe miệng Sở Phi Dương vẽ lên một nụ cười.



Hai người một trước một sau hướng quang mang mỏng manh phía trước bơi tới, khi trông được rõ ràng, trong mắt Sở Phi Dương cũng dần tràn ngập  khuôn mặt quen thuộc như dung nhập cốt tủy kia.




Sở Vân Phi dựa vào ánh lửa tàn lụi cuối cùng nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cậu ngây người trong chốc lát, thanh kiếm trong tay đột nhiên rơi xuống đất.



“ Quân đại ca….Là Quân đại ca…” Sở Vân Phi thấp giọng lẩm bẩm.



“Đó là Sở đại ca.” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên ngay bên cạnh cậu, Sở Vân Phi giật mình, quay đầu nhìn lại, cư nhiên thấy dung nhan tuấn tú mà cậu vẫn ngày nhớ đêm mong.



Đôi con ngươi trong trẻo kia lúc này lại nhìn cậu khinh thường: “Ngay cả một súc sinh cũng không đối phó được, Hừ!”



Thật sự là…sự đả kích lớn! Sở Vân Phi lùi lại một bước, trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ.



Phía bên kia Sở Phi Dương cũng đã giải quyết xong con đại xà, đi tới nhặt cây đuốc rơi trên mặt đất.



Sở Vân Phi nhìn hắn đứng trước mặt, không biết tại sao hắn lại mặc y phục của Quân Thư Ảnh, ánh mắt từ ái nhìn mình một chút, lại hướng Quân Thư Ảnh cười nói: “Cậu ấy còn trẻ, không nên trách móc nặng nề như vậy.”



Ngô, tâm càng đau. Sở Vân Phi nắm chặt xiêm y trước ngực quay mặt đi. Cậu là tuổi còn trẻ, tuổi còn trẻ cho nên nghĩ mãi cũng không hiểu được trong thời gian ngắn như thế, Sở đại ca rốt cuộc làm cái gì, mà lại cùng Quân đại ca mặc nhầm xiêm y?!



Không thể nghĩ, không thể nghĩ, tâm càng thêm nhức nhối…



Sở Vân Phi len lén nhìn trộm Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh sắc mặt vẫn trắng bệch, dáng người tuấn nhã, không có dấu vết thụ thương.



Vậy là đủ rồi. Chỉ cần thấy người ấy khoẻ mạnh, như vậy đủ rồi. Sở Vân Phi cắn cắn môi, ánh mắt rũ xuống.