Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 59 :

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Sở Phi Dương nói với Vân Phi: “Vân Phi, không phải bảo để ở lại sơn động dưỡng thương cho tốt sao, thế nào mà đã ở đây rồi?”



“Đệ không có gì đáng ngại.” Sở Vân Phi nói: “Đệ lo lắng cho huynh và Quân đại ca, cho nên mới…”



“Người đến một con rắn cũng không đối phó được còn nói cái gì mà lo lắng cho chúng ta, nói khoác không biết ngượng.” Quân Thư Ảnh khinh thường liếc cậu một cái, hừ một tiếng, lành lạnh nói.



Sở Phi Dương vỗ vỗ y, dở khóc dở cười: “Ngươi còn nói như vậy, đừng có hất bát nước lạnh vào nhà người ta chứ, Vân Phi cũng là có ý tốt.”



Quân Thư Ảnh không nói gì nữa xoay người sang chỗ khác, u u đáp: “Đi thôi.”



Sở Phi Dương lại đi an ủi người nào đó vẻ mặt ủ dột: “Vân Phi đây là lần đầu tiên đệ bước chân xông pha chốn giang hồ, khó tránh khỏi có phần thiếu kinh nghiệm. Không để ý đến an nguy bản thân, dũng khí ấy quả là khó có được. Tiếp tục cố gắng, sau này tất thành người tài.”



Thành ngời tài cũng sẽ không có Quân đại ca thứ hai cho ta….cho tới bây giờ cảm giác của Sở Vân Phi đối với Sở Phi Dương, ngoài cảm kích, sùng kính, lại có thêm hâm mộ và ghen tị, cậu không muốn, nhưng không cách nào khắc chế. Lúc này cũng chỉ có thể miễn cười cười cười với Sở Phi Dương, cố tỏ ra mình không việc gì.



Sở Phi Dương vỗ vỗ vai cậu, rồi nhanh chóng đuổi theo Quân Thư Ảnh.



Sở Vân Phi đi ở phía sau, nhìn bóng dáng hai người sóng vai cùng nhau, trong lòng có hàng trăm mối cảm xúc khác nhau, rồi lại như hoàn toàn không có tư vị gì.



Sở Phi Dương nâng cây đuốc lên, dẫn Quân Thư Ảnh và Sở Vân Phi men theo thông đạo ngầm tối đen, mấy người đi về hướng lúc trước Sở Vân Phi tiến vào, hi vọng có thể có đường ra.



Hành lang chỉ có một đường, ba người không bao lâu sau đã đến cửa động, nhưng nơi đó vẫn đóng kín như cũ, bọn họ cũng cố gắng hồi lâu, nhưng vẫn không thể lay động thạch bích nặng nề kiên cố này một tí tẹo teo nào.



Sở Phi Dương nâng cao đuốc nhìn bốn phía xung quanh, thấy một bức vẽ đơn sơ khắc trên thạch bích.




Sở Phi Dương vừa đi, vừa nhíu mày nói: “Quả thực như thế? Nhưng kì lạ, ta một chút cũng không cảm thấy tâm trí có gì nhiễu loạn a. Có thể thấy lời của Thanh Lang nói từ trước đến nay đều không thể tin. Ngươi sau này ít nghe hắn nói bậy linh tinh.”



Quân Thư Ảnh tức giận nói: “Vâng, Sở đại hiệp ngươi đương nhiên không cảm thấy có gì nhiễu loạn. Thứ ngươi cầu không ít, nhưng có thứ nào mà ngươi cầu không được a?!”



Sở Phi Dương nghĩ nghĩ, một lát sau còn nghiêm túc mà thở dài: “Thật đúng là không có.”



Quân Thư Ảnh tức đến hộc máu.



Hai người bọn họ ngươi tới ta đi rất náo nhiệt, Sở Vân Phi vẫn một mực theo sau lại càng ngày càng thấp thỏm bất an.



Đem những thứ cầu mà không được phóng đại lên vô hạn, tất cả dục vọng đều không thể nào che dấu?!



Thứ mà hiện giờ cậu khát cầu nhất, chính là lại giống như xa tựa chân trời gần ngay trước mắt….



Sở Vân Phi yên lặng nhìn Quân Thư Ảnh, siết chặt nắm tay.



Không, dục vọng xấu xí càng ngày càng mãnh liệt, tuyệt đối không thể bại lộ trước mặt bất luận kẻ nào. Nhất là tuyệt đối không thể để Quân Thư Ảnh nhận ra dù chỉ một chút, nếu không chỉ sợ sau này cậu sẽ không còn cơ hội tiếp cận với y…



Sở Vân Phi đang chống cự lại khí vị mê huyễn ngày càng mãnh liệt kia, lại nghe thấy Sở Phi Dương nói: “Phía trước nhìn thấy ánh sáng, chúng ta tới rồi!”



_________________