Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
Chương 2 : Điều kiện về nhà
Ngày đăng: 21:10 19/04/20
Cả đời Tần Dĩ Mạt chưa bao giờ hoảng sợ như thế này.
Nhìn khuê phòng của thiếu nữ mà chỉ trong tivi mới xuất hiện, cô không thể không nhéo đùi mình một cái.
“Mình đang nằm mơ, mình đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ”.
Nhưng mà, trên đùi đã bị cô nhéo đến bầm tím đau nhức không thôi, tất cả đều nói cho cô biết, đây không phải là nằm mơ.
Lồng ngực Tần Dĩ Mạt đập liên hồi, trong đầu vang dội, cô một lần lại một lần tự nhủ mình phải bình tĩnh.
Thế nhưng —— cô hung hăng ném cái chăn trên người xuống đất, căn bản là cô không thể bình tĩnh được, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra chứ!
Từng giọt nước mắt từ trong mắt Tần Dĩ Mạt rơi xuống, chuyện này hoàn toàn vượt qua những gì cô có thể giải thích được, cô cảm thấy không gì đáng sợ hơn như thế này.
Ngay lúc đang không biết phải làm sao, thì một tiếng “Đinh ————” máy móc vang lên bên tai cô.
“Người xuyên không số 7474974 có muốn lĩnh kịch bản hay không?”
Tần Dĩ Mạt trừng mắt, nhìn cái hình vuông trong suốt phát sáng trước mặt mình.
“Người xuyên không số 7474974 có muốn lãnh kịch bản hay không?”
Nhìn cái bảng trong suốt trước mắt, ma xui quỷ khiến Tần Dĩ Mạt cất lên: “ Được!”
Chỉ thấy cái bảng trong suốt trước mắt chợt lóe lên, những từ ngữ liền xuất hiện, lau lau nước mắt, cô hít sâu một hơi, chăm chú nhìn qua.
Nửa khắc sau, Tần Dĩ Mạt nhắm chặt hai mắt lại, cả người run run hỏi: “Vì sao lại là tôi?”
“Vấn đề này không thuộc phạm vị hệ thống có thể trả lời”.
“Vậy tôi lại hỏi vấn đề khác” – Tần Dĩ Mạt từng chữ từng chữ hỏi: ” Tôi phải làm sao mới có thể trở về thế giới thực?”
“Vấn đề này thuộc phạm vi hệ thống trả lời —— hệ thống bắt đầu trả lời” – Chỉ nghe âm thanh điện tử ấy vang lên: “Muốn trở lại thế giới thật, cần hoàn thành hai điều kiện: Thứ nhất, người xuyên không không được thay đổi bất cứ kịch tình nào của thế giới này. Thứ hai, người xuyên qua phảm đảm bảo mình có thể sống đến cuối cốt truyện. Nếu như hoàn thành hai điều kiện trên, người xuyên không có thể quay trở lại thế giới thật, còn nhận được phần thưởng của hệ thống, một phần “Nguyện vọng đại lễ bao”.
Tần Dĩ Mạt đối với cái “Nguyện vọng đại lễ bao” không có chút hứng thú nào, lúc này cô chỉ có một cảm giác rất vô lý, mình..mình lại xuyên vào trong một cuốn truyện??
Tiểu Thanh cười hì hì nói: “Tiểu thư đã quên sao? Phu nhân mỗi ngày giờ mẹo canh ba ( khoảng 5h45) đã dậy rồi, tuy là hiện tại đang mang thai, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi không thay đổi!”
Nương của Bạch Hà mang thai! Lại một tinh tức kinh người nổ ra trong đầu Tần Dĩ Mạt.
Điều này trong sách cũng không có viết đến mà!
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Tiểu Thanh nhìn Tần Dĩ Mạt lại đang ngây ngốc sửng sống, âm thầm nghĩ: “Hôm nay tiểu thư làm sao vậy! Luôn luôn ngây người, dường như rất kì lạ nha!
Đối với Tần Dĩ Mạt mà nói, tại thế giới này ưu thế duy nhất của nàng là có thể biết rõ nội dung câu chuyện, đây là khả năng để nàng có thể hoàn thành điều kiện để trở về nhà. Thế nhưng hiện tại lại xuất hiện nhân vật, cốt truyện khác...... Tần Dĩ Mạt hít một hơi thật sâu, giọng trong trẻo vang lên: “Đi thôi! Hiện tại ta phải đi thỉnh an nương”
“Phu nhân, tiểu thư đang đến thỉnh an người!” Chúc ma ma một thân thanh sắc tán hoa bách điệp, bộ dáng tươi cười nói.
Nữ nhân ngồi trên chiếc giường tử đàn khắc hoa nghe xong vừa cười vừa nói: “Mau, mau cho nó vào đi!”
Tần Dĩ Mạt cẩn thận bước vào Hi Lan viện, đôi mắt lướt qua một vòng, Bạch phủ này không hổ danh là “Thủ phủ”, chỉ riêng là sân đã bố trí đình đài lầu các như thế này, giả sơn thủy tạ, tầng tầng lớp lớp không nói hết.
Đi qua sân, tiến vào trong phòng,Tần Dĩ Mạt nhìn thấy đầu tiên chính là nữ tữ tràn đầy ý cười đang ngồi tựa trên giường.
Trong lòng Tần Dĩ Mạt chuyển động, biết vị này chín mươi phần trăm là nương của cái thân thể này.
Quả nhiên, chỉ nghe nữ tử kia cười, gọi: “Hà nhi mau qua chỗ nương!”
Tần Dĩ Mạt lập tức lộ ra vẻ tươi cười nhu thuận, chậm rãi đi qua, Tả Hương Lan ôm thân thể của nữ nhi, giơ tay chỉ vào trán nàng, vừa cười vừa nói: “Con bé này, sao lại thành thật như vậy, không nháo động như lúc trước?”
Tần Dĩ Mạt trong lòng lo lắng, nàng không thể để người khác biết chuyện tráo đổi linh hồn này.
Chỉ thấy nàng vươn một ngón tay nhỏ, chỉ vào cái bụng cao của Tả Hương Lan, nũng nịu nói: “Trong bụng nương còn có một tiểu bảo bảo nha! Hà nhi sợ nói ầm ỹ sẽ làm kinh hoảng đến hắn!”
“Tiểu thư của chúng ta trưởng thành rồi, biết bảo vệ muội muội rồi nha!” Chúc ma ma ở bên cạnh vẻ mặt vui mừng nói.
Tả Hương Lan một tay ôm nữ nhi, một tay vuốt ve bụng.
Trên mặt tươi cười hạnh phúc.