Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
Chương 3 : Mẫu tử Bạch Liên Hoa
Ngày đăng: 21:10 19/04/20
Tần Dĩ Mạt nhìn nữ tử dung nhan tiếu lệ, phong thái xinh đẹp trước mặt, không khỏi thở dài trong lòng: “Người phải biết bảo bối nữ nhi của người đã biến thành một người khác mất rồi!”
“Phu nhân, tiểu thư sáng sớm đã đến đây, chắc là vẫn chưa ăn sáng đâu!” Chúc ma ma tươi cười nói.
Tả Hương Lan vừa nghe, mang ý cười, vừa nói: “Phải rồi! Phải rồi! Mau truyền cơm đi! Không thể để Hà nhi bảo bối của ta bị đói!”
Tần Dĩ Mạt khéo léo đỡ Tả Hương Lan đứng lên, trong chốc lát, liền có bảy tám nha hoàn thân hồng y mang các món ăn đủ màu sắc lên, dù là trong lòng vẫn còn lo sợ không yên, nhưng nhìn cái bàn đầy những “món ăn trân quý”, Tần Dĩ Mạt khóe miệng co rút, thầm nghĩ: “Cái này cũng xa xỉ quá nha!”
Chỉ thấy cái bàn tròn tử đàn khắc hoa này, bày ra hai mươi bốn món ăn, từng món tinh túy hoa mỹ làm cho người ta vừa nhìn vào đã thèm.
Tả Hương Lan dùng đũa bạc gắp một cái màn thầu, bỏ vào cái chén sứ trước mặt Tần Dĩ Mạt, nói: “Hà nhi làm sao lại không ăn, có phải là không hợp khẩu vị không, con muốn ăn cái gì nương liền kêu bọn họ đi làm!”
Tần Dĩ Mạt phục hồi tinh thần, khẩn trương nói: “Không cần đâu, những thứ này đều tốt lắm ạ!”
Tả Hương Lan nhìn dáng nữ nhi cuối đầu dùng bữa, không khỏi khẽ hé môi cười.
Cảm nhận được ánh mắt đầy yêu thương của nàng, Tần Dĩ Mạt càng thêm áy náy, sau khi vội vàng ăn xong điểm tâm, uống một ngụm trà thơm, rồi quay sang Tả Hương Lan hỏi: “Nương...... Khụ khụ..... Cha con khi nào ông ấy trở về?”.
Tả Hương Lan vừa cười vừa nói: “Làm sao, Hà nhi của chúng ta nhớ cha rồi?”
Ta làm sao có thể nhớ cặn bã kia, Tần Dĩ Mạt trong lòng hung hăng nghĩ, nhưng trên mặt lại lộ ra một bộ rất –là – nhớđến.
Thấy nữ nhi hiếu thảo như vậy, trong lòng Tả Hương Lan càng vui vẻ, nàng nghĩ hôm nay nữ nhi có chút thay đổi, cả người dường như trầm tĩnh đi một chút, chắc là trưởng thành rồi!
“Tính sơ qua, cha con đi Giang Châu cũng khoảng hơn nửa năm rồi, cũng là lúc nên trở về!” Tả Hương Lan vừa cười vừa nói.
Chúc ma ma ở một bên tiếp lời: “Chắc không phải đâu ạ! Lão gia trước khi đi có nói qua trước khi phu nhân sinh sẽ trở về!”
“Vậy chắc hẳn là tạm thời không sao!” Nàng thong thả bước đến bên giường, từ từ nhìn đến Tả Hương Lan sắc mặt trắng bệch, không có cảm giác.
Trong chớp mắt, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cho dù là bất kì ai cũng không chịu nổi đi.
“Ô ô...... Ô ô ô............” Có tiếng khóc ôn nhu từ từ vang lên.
Tần Dĩ Mạt chậm rãi, chậm rãi, quay đầu sang.
“Là ta không tốt! Đều là ta khôngtốt!” Chỉ thấy một nữ tử thân như liễu rũ, dung nhan tuyệt mỹ, làm một vẻ “lê hoa đái vũ” khóc lóc yểu điệu nói.
“Làm sao lại là lỗi của Tâm Nhi được!” Một thân huyền y cao lớn đứng bên cạnh nàng ta, trên mặt lập tức lộ ra vẻ yêu thương không gì sánh bằng, chỉ thấy hắn giơ tay định lau đi nước mắt của nữ tử, nhưng giữa chừng lại hơi hơi dừng lại, một bộ vẻ quân tử không dám xúc phạm giai nhân.
Nữ tử gọi là Tâm Nhi mắt rưng rưng lệ, ngẩng đầu nhìn nam tử, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy, chỉ nghe nàng ta nói: “Tâm Nhi không nên theo Bạch đại ca trở về! Nếu như Tâm Nhi không đến, Bạch phu nhân sẽ không hiểu lầm quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không phát hỏa lớn như vậy, cứ thế té xỉu, là Tâm Nhi, là Tâm Nhi, đều là Tâm Nhi không tốt…..ô ô….
Tần Dĩ Mạt mạc nhiên nhìn cái màn kịch diễn xuất nhốn nháo trước mắt, nàng chậm rãi bước đến trước thân nữ tử kia, mặt không biểu tình nói: “Ra ngoài”.
“Hà nhi! Làm sao lại nói như vậy!” Nam tử kia chắc là cha của Bạch Hà, không vui nói.
Nếu bây giờ trong tay Tần Dĩ Mạt có một thanh đao, nói không chừng nàng thực sự sẽ làm ra cái chuyện giết người này.
Nàng khăng khăng nhìn về phía nam tử, từng chữ một thốt ra: “Nương ta hiện tại cần nghỉ ngơi!”
Bạch Hi nhìn ánh mắt lạnh lung của nữ nhi, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên nảy lên, nhíu mày, trước khi hắn vừa muốn nói gì đó, một thân hình thanh nho nhỏ, âm thanh trong trẻo tiến tới.
Chỉ nghe nàng tràn đầy cao hứng nói: “Người chính là tỷ tỷ của Liên Nhi sao?”
Tần Dĩ Mạt nhìn nàng ta một cái, mặt không biểu tình nói: “Không phải!”