Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 4 : Một mớ hỗn độn

Ngày đăng: 21:10 19/04/20


Đối diện với sự lãnh đạm của Tần Dĩ Mạt, tiểu nữ hài ủy khuất, trong nháy mắt viền mắt đỏ lên.



Nhìn dáng điệu nàng ta khóc nức nở, Bạch Hi nhíu mày càng lúc càng chặt, chỉ thấy hắn tiến lên một bước muốn lên tiếng, nhưng mà Ngu Tâm Nhi đang đứng bên cạnh kéo cánh tay hắn, hiện ra một dung nhan tuyệt mỹ, ôn nhu lắc đầu, tầm mắt hai người giữa không trung triền miên đưa đón.



“Hai người các ngươi như vậy còn nói không có một chân*? Lừa quỷ sao?” Tần Dĩ Mạt trong lòng cười lạnh.



*có một chân: chính là gian tình!!!!



“Liên Nhi, đừng khóc! Hà nhi tỷ tỷ chỉ là lo lắng mẫu thân của nàng, chứ không phải là không thích con!” Đối mặt với Bạch Hi ôn nhu thiện lương xong, Ngu Tâm Nhi cũng không quên an ủi nữ nhi của mình.



“Nương...... Liên Nhi rất sợ tỷ tỷ không thích con!” Tiểu cô nương sà vào lòng mẫu thân khóc nói, hai dòng nước mắt chảy dài mông lung nhìn về hướng Bạch Hi.



“Liên Nhi ngoan như thế, làm sao có người không thích Liên Nhi được!” Bạch Hi tiến vài bước, từ trong lòng Ngu Tâm Nhi ôm lấy nàng ta, vẻ mặt yêu thương nói: “Bạch thúc thúc chính là thích Liên Nhi nhất!”



Phụ thân anh tuấn tuấn mỹ, mẫu thân ôn nhu mỹ lệ, nữ nhi ngây thơ khả ái, đây là một gia đình hạnh phúc cỡ nào tốt đẹp cỡ nào nha?!!!



Tần Dĩ Mạt thật con mẹ nó muốn hét to: “Vợ của ngươi đang hoài thai còn nằm bên kia giường hôn mê bất tỉnh, ngươi thế nhưng lại còn có tâm tư ở chỗ này thông đồng với nữ nhân, ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không đây!!!”



Hung hăng trừng mắt với đôi gian phu dâm ~ phụ, nàng xoay người đi, nếu còn nhìn nữa nàng không biết chính mình sẽ làm ra cái chuyện gì đâu!



Nửa đêm canh hai, Tả Hương Lan phiền muộn tỉnh lại, dưới ánh nến đỏ, nữ nhi gần bảy tuổi của nàng đang nằm ngủ bên cạnh. Nhìn gương mặt nho nhỏ của nữ nhi, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra không thể ngừng lại.



Nghe thấy tiếng khóc không cách nào đè nén, trong lòng Tần Dĩ Mạt nặng nề thở dài, lập tức chậm rãi ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt nói: “Nương, người tỉnh rồi!”



“Phu nhân người tỉnh rồi ạ!” Đồng dạng, Chúc ma ma thủ bên cạnh kích động kêu lên: “Người hiện tại cảm thấy thế nào? Có cần lão nô gọi đại phu lần nữa không?”



Tả Hương Lan một bên lau nước mắt đang ràng rụa, nghẹn ngào nói: “Ta, ta không sao, đỡ ta đứng dậy đi!”



Chúc ma ma nhanh chóng cầm lấy một cái gối ôm thêu ngũ phúc cho nàng dựa vào.



“Hài tử trong bụng ta sao rồi?” Tả Hương Lan gấp giọng hỏi.




Âm thầm lắc đầu, Tần Dĩ Mạt nghĩ thầm: ta chỉ vì muốn cho người vui vẻ mới phải nhớ lại những cái chuyện cười cũ rích này đó!



Nàng mấp máy môi, quay sang Tả Hương Lan, nhẹ nhàng xuất ra vài giọt nước mắt, không nhịn được nói: “Nếu nương nghĩ câu chuyện này không buồn cười, kia Hà nhi lại kể một câu chuyện khác đi! Chuyện kể có một người con rể, có một ngày nhạc phụ của hắn muốn tới bái phỏng, phụ thân vừa vặn phải đi xa, không khỏi lo lắng, cho nên mới dạy hắn.........”



“Phu nhân”



Tần Dĩ Mạt còn chưa kể xong chuyện cười, đại nha hoàn Xuân Bình của Tả Hương Lan liền vội vàng bước đến.



“Phu nhân” – Gương mặt nàng mang theo vẻ giận dữ, cúi người nói: “Cái nữ nhân ở viện phía Đông đến rồi!”



Tả Hương Lan thân thể nhất thời cứng đờ.



“Ngươi đi nói với nàng ta, thân thể nương không khỏe, không thể gặp khách” – Tần Dĩ Mạt chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt lóe lên một tia băng lãnh.



Chẳng lẽ thực sự đem chúng ta chèn ép thành quả hồng mềm sao?



“Nô tỳ đã nói như thế rồi!” – Xuân Bình đùng đùng nổi giận, nói.



Tần Dĩ Mạt nhìn đến nàng giận dữ đến như vậy, nhíu mày hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ nàng ta còn muốn kiên trì gặp mặt hay sao?”



Nghe xong, Xuân Bình càng giận dữ không bình tĩnh được, chỉ nghe nàng nói: “Nô tỳ vừa nói xong thân thể chủ nhân không khỏe, không thể gặp khách, nữ nhân kia đột nhiên bắt đầu khóc, liên tục nói sở dĩ chủ nhân ngã bệnh đều là do ả liên lụy, ả muốn đích thân đến bồi tội với chủ nhân..... Nô tì nói gì khuyên gì đều không được..... Sau cùng nhưng lại..nhưng lại.....”



“Nhưng lại cái gì?”



“Sau cùng ả lại quỳ trước cửa, nói khi nào phu nhân đồng ý gặp ả, thì lúc đó ả mới đứng lên!”



*: Cái truyện này đại khái là: rơi xuống đất là [ Lạc địa ], đồng âm với [ Lạc đệ ] nghĩa là thi rớt, thì anh tú tài mới không cho thư đồng nói [ Lạc địa ] mà phải nói là [ Cấp địa = Cấp đệ ], nghĩa là thi đậu..



Mà bé thư đồng ngây thơ đúng kiểu lấy mũ đội lại cho anh tú tài rồi bảo: Lần này không bao giờ *Cấp địa* nữa: Lần này không bao giờ thi đậu nữa =)))