Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
Chương 40 : Ngọc Diện Thần Y
Ngày đăng: 21:11 19/04/20
Ngọc Diện thần y Kha Liên Liên, chính là con trai của y thánh “Kha Chấn Thiên”, bước xuống giang hồ nhờ một tay y thuật tuyệt diệu mà danh chấn thiên hạ. Giờ này phút này, Tần Dĩ Mạt hữu hạnh tận mắt nhìn thấy “phong thái tuyệt thế” của vị thần y này. Đó là một thiếu niên, tuổi không lớn, tối đa cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, hắn có một gương mặt trẻ con, tròn tròn, cùng với một đôi mắt trong sáng.
“Kha đệ” Nam Cung Phong Hoa giới thiệu: “Vị cô nương này là tỷ tỷ của Liên Nhi, Bạch Hà, Bạch tiểu thư”.
Kha Liên Liên quan sát Tần Dĩ Mạt từ trên xuống dưới vài lần, há miệng dùng một ngữ khí ngang ngạnh nói: “Ngươi lớn lên cũng không dễ nhìn như tiểu tiên nữ!”
Tần Dĩ Mạt khóe miệng co rút, cảm tình với thiếu niên này giảm xuống triệt để. Nhưng mà, giờ khắc này nàng cũng không quan tâm cái gì khác, chỉ trực tiếp hỏi: “Muội muội ta khi nào có thể tỉnh lại?”
Kha Liên Liên đáp: “Ba ngày sau”.
“Không được, ta muốn muội ấy tỉnh lại ngay bây giờ!” Tần Dĩ Mạt vẻ mặt kiên quyết nói.
Kha Liên Liên nhướng mày, trên mặt có một vẻ không vui: “Tiểu tiên nữ trúng độc rất sâu, cần phải ngủ để giảm bớt độc tính, nếu như buộc nàng tỉnh lại, thân thể nàng sẽ vô cùng nguy hiểm”.
“Ta có thể cam đoan với ngươi muội ấy sẽ không có chuyện gì, ngươi chỉ cần xuống tay làm là được” Tần Dĩ Mạt như cũ một bước không nhường, nói.
Kha Liên Liên sắc mặt lại càng thêm không vui, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi là thầy thuốc sao, dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Chỉ bằng” định luật nữ chủ sẽ không chết”, Tần Dĩ Mạt thầm nghĩ trong lòng.
Thời gian từ từ trôi qua, trong lòng nàng càng lo lắng, mắt thấy “Ngọc Diện thần y này” quyết tâm không giúp nàng, Tần Dĩ Mạt thầm nghĩa: mềm không được thì chỉ có cứng mà thôi.
“Tam Mao!” – Nàng đột nhiên khẽ gọi một tiếng, dường như đã chuẩn bị sẵn rồi, không biết từ khi nào, Tam Mao như u linh đứng sau lưng Kha Liên Liên, trên cổ Kha Liên Liên là một cây chủy thủ..
“Tam Mao huynh” – Nam Cung Phong Hoa một bên trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến sự việc sẽ đến mức này, thấy thế không khỏi kêu to: “Mau dừng tay!”
Tam Mao không thèm để ý đến hắn, chỉ mặt không biểu tình nhìn Kha Liên Liên, nói: “Làm theo lời tiểu Hà Hoa, nếu không sẽ giết ngươi!”
“Hừ…Kia cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không” – Trên gương mặt trẻ con của Kha Liên Liên bỗng chốc hiện lên lãnh sắc.
“Có bản lĩnh hay không, ngươi thử một lần sẽ biết!” Chủy thủ trên tay Tam Mao lướt một cái, tức thì một dòng máu chảy ra từ cổ của Kha Liên Liên.
Tần Dĩ Mạt nghe xong gật đầu, đột nhiên lại nói với Kha Liên Liên: “Kha thần y, Tam Mao mấy ngày trước từng bị thương, còn thỉnh ngươi giúp hắn xem một chút”.
Kha Liên Liên cau mày, trên mặt một vẻ lãnh ý: “Nực cười, ngươi bảo ta giúp hắn, ta liền giúp hắn sao? Xem bổn thần y như nô tài kêu đến hét đuổi của ngươi phải không?”
“Thế nhân đều nói Ngọc diện thần y là y đạo cao nhân diệu thủ hồi xuân, có thể sinh tử nhân nhục bạch cốt, hôm nay bất quá chỉ thỉnh ngươi xem một vết thương cũ, ngươi từ chối thế này chẳng lẽ là sợ làm hỏng chiêu bài của mình sao”.
“Ha ha ha......” Kha Liên Liên đột nhiên cười lớn ba tiếng, trong đôi mắt tròn xoay có một tia không thèm quan tâm: “Lời nói của thế nhân có tác dụng gì với ta? Ngươi dùng cái này kích ta, thật phí tâm tư!”
“TiểuHà Hoa” Tam Mao há miệng muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt kiên định của Tần Dĩ Mạt ngăn lại.
“Ngươi có thể không quan tâm ánh mắt của thế nhân, nhưng cũng không thể không quan tâm tiểu tiên nữ của ngươi chứ!” Tần Dĩ Mạt chớp mắt một cái, trong lời nói có vẻ uy hiếp.
“Ngươi!” Kha Liên Liên tức giận trợn mắt, oán giận nói “Loại nữ nhân như ngươi sao lại có thể là tỷ tỷ của tiểu tiên nữ chứ!”
Kia đúng là không thú vị, kỳ thật ta cũng không nghĩ có loại muội muội này đâu!
Một chén trà nhỏ qua đi.
Kha Liên Liên đặt cây bút trong tay xuống, tràn đầy hiềm khí nói: “Dựa theo đơn này mà bốc thuốc, ba ngày sau thương thế của hắn sẽ khỏi hẳn”.
Tần Dĩ Mạt cẩn thận cầm lấy, tỉ mỉ xem qua một lần, lại tràn đầy hoài nghi hỏi: “Thật vậy sao?”
Kha Liên Liên trừng mắt liếc nàng một cái, giống như là không muốn nhìn thấy nàng, phất tay áo liền đi ra cửa.
“Kha thần y” Tần Dĩ Mạt phía sau hắn kêu lên.
Nàng cúi người thật thấp: “Đa tạ ngươi!”
“Hừ.....”.