Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 41 : Trao đổi giải dược

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Gió đêm phần phật, trăng sáng lên cao.



Tần Dĩ Mạt mở cửa sổ trong phòng trọ, nhìn ra cành liễu đang phất phơ trước gió, âm thầm xuất thần.



Có một thân thể ấm áp nhích lại gần.



“Đang suy nghĩ cái gì?” Tam Mao bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi.



Đem cả người mình nhích vào trong lòng nam nhân, Tần Dĩ Mạt thì thầm: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đêm khuya ở đây thật không đẹp!”



“Vậy nàng cảm thấy ở đâu là nhìn đẹp nhất?”



Tần Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là đêm khuya ở sơn cốc của chúng ta nhìn đẹp nhất!”



Dường như đối với hai chữ “chúng ta” đặc biệt thỏa mãn, lời nói của hắn mang theo sủng nịnh nói: “Được, chờ đến khi tất cả đều kết thúc, chúng ta sẽ trở về, để nàng ngày ngày được ngắm cảnh đêm!”



Tần Dĩ Mạt nghe được lời hắn nói, đầu tiên là cười “phốc” một tiếng, sau đó là một cổ buồn phiền bao phủ trong lòng.



“Tam Mao” – Nàng hơi quay đầu, hỏi: “Huynh tại sao lại không hỏi gì cả?”



Chuyện Bạch Liên Nhi cũng được, chuyện hoàng kim đồ cũng được, chẳng lẽ một chút huynh cũng không thấy kỳ quái, một chút cũng không nghi hoặc sao?



“Chỉ cần là nàng muốn làm.....”



Âm thanh của Tam Mao vang vọng bên tai nàng, như một cơn gió nhẹ nhàng, từ từ nhiễu động tâm hồn nàng.



“Vô luận là chuyện gì, ta đều không quan tâm”.



Chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh ta, chỉ cần nàng đừng để ta tìm không ra nàng, những chuyện còn lại đối với ta mà nói có gì quan trọng?



Tần Dĩ Mạt nghe hiểu được ý tứ bên trong, cũng phi thường hiểu rõ cảm tình của nam nhân này đối với nàng có bao nhiêu mãnh liệt. Thế như càng như thế này, trong lòng Tần Dĩ Mạt lại càng đau đớn không nguôi. Rõ ràng từ trước tới nay tâm nguyện của nàng là trở về thế giới của mình, vì thế mà nàng phải nhẫn nhịn bao nhiêu, trả giá bao nhiêu. Thế nhưng khi ánh sáng của thắng lợi đang ở trước mắt, nàng lại đột nhiên do dự, sợ hãi. Thế giới này chính là muôn vàn không tốt, vạn lần không tốt, nhưng mà nơi này lại có hắn! Nam nhân gọi là Tam Mao này là ràng buộc mạnh nhất, là người nàng quyến luyến không thể dứt bỏ. Có lẽ trong lòng nàng đang rất sợ hãi! Sợ một ngày nào đó sẽ ly biệt, sợ một ngày nào đó phải lựa chọn.



Dường như cảm thấy được bất an của Tần Dĩ Mạt, đôi tay đang ôm nàng của hắn lại càng thêm khít chặt.



***
Hạ Lan Mẫn thu hồi vẻ trào phúng trên mặt, không nhanh không chậm nói: “Ta muốn Hoàng Kim đồ!”



“Làm sao ngươi biết chuyện Hoàng Kim đồ?” Nam Cung Phong Hoa nghe được ba chữ này, sắc mặt chợt biến, sau dường như lại nhớ tớ cái gì đó, ngước mắt nhìn Ngu Tâm Nhi. Thầm nghĩ: Chẳng lẽ là nương của Liên Nhi nói cho hắn biết?



So với việc Nam Cung Phong Hoa kinh hãi, Tần Dĩ Mạt lại cực kì trấn định, nàng nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp đáp ứng: “Được!”



“Hà nhi tiểu thư, vạn vạn bất khả! Nếu Hoàng Kim đồ rơi vào trong tay ác ma này, thiên hạ không biết sẽ có bao nhiêu oan hồn đây!”



“Vậy Nam Cung công tử có biện pháp khác sao?”



“Cái này…!”



“Ngươi đừng quên, bọn họ không chỉ là thân nhân của ta, còn là thân nhân của Liên Nhi muội muội”.



“Hì hì, tiểu mỹ nhân thật là sảng khoái!” – Dường như Hạ Lan Mẫn cũng không nghĩ tới Tần Dĩ Mạt sẽ đáp ứng nhanh như vậy, thấy thế không khỏi vỗ tay cười to, hắn nói: “Nếu tiểu mỹ nhân đã thống khoái như vậy, vậy bổn vương cũng không thể thua kém, như vậy đi! Chi bằng trong bọn họ ngươi có thể mang về trước một người, cũng coi như là thành ý của bỗn vương”.



“Chọn ta, chọn tađi!” Tả Hương Tú đỡ lưng mình, liên tục hô to.



Tầm mắt Tần Dĩ Mạt rơi xuống cái bụng cao chót vót của Tả Hương Tú, dùng sức nhíu mày, nhìn hình dạng này chẳng lẽ Tả ong vàng này cũng hoài thai rồi?



Nghĩ tới hai chữ mang thai, tầm mắt của nàng không tự chủ nhìn vào Ngu Tâm Nhi, nàng vẫn chưa hiểu được, rời nhà thì Ngu Tâm Nhi có thai, nhưng hiện tại nàng ta lại nhỏ nhắn gọn gàng như vậy, trong lòng cũng không thấy ôm đứa trẻ nào, đây là có chuyện gì chứ?



Những chuyện vặt vãnh này lóe lên trong đầu nàng, Tần Dĩ Mạt hít sâu một hơi, nhìn Hạ Lan Mẫn nói chắc như đinh đóng cột: “Ta muốn Dương nhi!”



“Tử nha đầu chết tiệt này, liền ngay cả cha nương mình cũng không cần! Nữ oa tử chết tiệt, ngươi sẽ bị báo ứng!” Từ lúc Tả Hương Tú bị Hạ Lan Mẫn giam giữ đến nay, mỗi ngày đều trải qua sinh hoạt lo lo sợ sợ. Mắt thấy Tần Dĩ Mạt không nghĩ ngợi gì đến bọn họ, chỉ lo mạng sống của đệ đệ, không khỏi bắt đầu từng câu từng câu mắng chửi.



Tần Dĩ Mạt mới không quan tâm bà ta mắng cái gì. Cha? Nương?



Nực cười, cặn bã cha bỏ vợ phụ lòng này làm sao xứng làm cha nàng.



Loại nữ nhân xấu xa độc ác như ngươi, lại làm sao xứng làm nương ta.



Người có thể làm cho nàng gọi một tiếng nương – Tả Hương Lan, không khỏi thật đáng tiếc nàng ấy đã chết nhiều năm rồi.