Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 43 : Một mạng bằng một mạng

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Nhắc đến chữ mặt trời, người ta sẽ liên tưởng đến sự ấm áp, rồi sẽ liên tưởng đến ý xuân vui vẻ. Dù cho ở trong mùa đông rét buốt, một tia ánh sáng bang mai xuyên qua mây, ánh lên băng tuyết, cũng đủ làm người cảm thấy thoải mái. Nhưng mặc dù mặt trời khả ái như vậy chăng nữa, nếu như ở chỗ này, trong thời khăc này, sợ là đội ngũ một đường tìm báu vật cũng ghét nó muốn chết rồi.



Bởi vì nơi nàylà—— sa mạc.



Mặt trời ở sa mạc sẽ không để ngươi cảm thấy một chút ấm áp nào, bởi vì nó quá gay gắt, quá mãnh liệt, phảng phất như muốn đem từng cục đá vụn quay chín, phảng phất như muốn đem từng tấc da thịt của mỗi người tan chảy.



Trên người Tần Dĩ Mạt bọc một chiếc áo khoác dày, uể oải nằm trên lưng của Tam Mao.



“Chúng ta đến đâu rồi?”Nàngnhẹ nhàng hỏi.



“Dựa theo bản đồ hoàng kim mà định, đi thêm một ngày nữa là có thể vào địa điểm đào bảo rồi”.



Tần Dĩ Mạt nghe xong gật đầu, nàng chậm rãi quay lại nhìn một vòng, chỉ thấy xung quanh là một đoàn “tàn binh bại tướng” hành trình một tháng nay, quả thực là nguy hiểm không gì sánh được. Đặc biệt là sau khi bọn họ tiến vào sa mạc, đầu tiên là gặp bão cát, sau lại gặp cát lún. Uy phong lẫm lẫm của bọn hộ vệ Hạ Lan Mẫn đều đã bị đánh gãy khi tiến vào.



Tần Dĩ Mạt mệt mỏi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng nên tới rồi!”



Trong sa mạc nhiệt độ chênh lệch rất lớn, ban đêm thậm chí còn khó chịu hơn ban ngày, Tần Dĩ Mạt nhìn Tả Hương Tú khom người nép sát vào nham thạch, bà ta còn đang có thai, một hồi đấu tranh vật lột với sinh tử tồn vong, càng làm bà ta thêm mệt mỏi. Thật sự mà nói, đối với chuyện bà ta còn sống được tới tận bây giờ, Tần Dĩ Mạt vô cùng ngạc nhiên, còn Ngu Tâm Nhi thì sao? Nàng đem ánh mắt đặt trên một nữ nhân khác, giờ này khắc này trên mặt nàng vẫn có nửa điểm yếu đuối bồ liễu, phong tình mỹ lệ, đôi môi nhợt nhạt, y phục chật vật không chịu được, không nghi ngờ gì nữa, nàng ta hiện tại bất an bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu. Nàng ta ôm chặt nữ nhi ở bên cạnh mình, giống như là đang nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.



Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời lờ mờ những ngôi sao sáng, nàng bến đến khi ánh mặt trời khắc nghiệt kia mọc lên lần nữa, chờ đợi nàng là cái chết hoặc là “về nhà”.



Một đêm không nói, sắc trời sắp sáng.



***



Mọi người thu thập xong này nọ lại bắt đầu đi tiếp, Nam Cung Phong Hoa cầm “Hoàng Kim đồ” trong tay, chỉ một chỗ ở phía nam mà nói: “Lại thêm hai giờ nữa, liền đến vị trí bảo tàng trong bản đồ”



Mọi người nghe thấy không khỏi phấn chấn tinh thần, bước chân càng ngày càng nhanh.



Quả thật trong sa mạc mênh mông này, một di tích cổ đại bị bỏ hoang xuất hiện lên trước mắt mọi người.
“Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi làm cái gì?” – Hạ Lan Mẫn điên cuồng kêu lên.



Tần Dĩ Mạt không để ý đến y, chỉ vươn tay chỉ lên phía trên.



Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đằng sau cự thạch đang từ từ giảm xuống, một dòng chữ hiện ra.



Mà mọi người vừa đọc xong, sắc mặt đều đại biến.



Muốn ra khỏi lồng sắt này, biện pháp kì thật rất đơn giản, chỉ cần có người nguyện ý thay ngươi ở lại, ngươi có thể đi ra ngoài.



Nhưng mà người ở lại kia, chắc chắn sẽ chết.



“Không!!!” – Bạch Liên Nhi thất hồn lạc phách, thì thào kêu lên.



Nam Cung Phong Hoa nhìn nàng, trong mắt xuất hiện vẻ kiên quyết, “một mạng bằng một mạng, mạng ta đổi mạng nàng”, hắn không chút do dự nói.



Ngay lúc đó, Bạch Liên Nhi liền xuất hiện bên ngoài cái lồng.



“Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta không muốn chết, …. Lão gia, lão gia.” – Tả Hương Tú quỳ xuống đất, điên cuồng kéo kéo quần của cặn bã cha.: “Chàng cứu thiếp, cứu thiếp đi, trong bụng thiếp còn có cốt nhục của chàng mà! Hãy vì nó mà cứu thiếp đi.”



Bạch tra đa không nói gì, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, đôi mắt không tự chủ mà nhìn sang Ngu Tâm Nhi.



Tả Hương Tú thấy thế, không khỏi vạn phần hoảng sợ, chỉ nghe nàng ta khẩu bất trạch ngôn bắt đầu kêu lên: “Bây giờ mà chàng còn nghĩ tới tiện nhân đó? Ta nói cho chàng biết, chàng nhìn nhầm ả rồi, nữ nhân này không tốt như chàng nghĩ đâu, ả ta chính là một tiện nhân bối phu thâu hán, chàngluôn suy nghĩ vì sao ả ta không muốn hài tử trong bụng phải không? Đó là vì ả chột dạ! Bởi vì hài tử đó căn bản không phải con của chàngi! Là con của đệ đệ ta!”



Hai mắt Bạch Hi bỗng nhiên mở lớn, quay đầu nhìn Ngu Tâm Nhi đang muốn ngã xuống.



“Những gì nàng ta nói đều là thật sao?”