Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 44 : Đại Kết Cục – Về nhà

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Ngu Tâm Nhi há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng thất hồn lạc phách gật đầu.



Trong phút chốc, mọi ý niệm của Bạch Hi đều tan vỡ.



Hắn không nhìn Ngu Tâm Nhi nữa, cũng không quan tâm Tả Hương Tú đang gào khóc kia, mà là thất hồn lạc phách đi đến bên cạnh Tần Dĩ Mạt, ngồi xuống.



“Ta xin lỗi nương của con!” Hắn đột nhiên nói.



Tần Dĩ Mạt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đây rốt cuộc là sám hối trước khi chết sao?”



“Ha hả......” Bạch Hi không tiếng động cười, hắn chôn đầu sâu trong hai cánh tay, mặc nhiên không nói gì.



“Một mạng đổi một mạng, mạng ta đổi mạng hắn.” Một âm thanh run rẩy vang lên, đó là một trong những hộ vệ đi theo Hạ Lan Mẫn. Thoáng chốc Hạ Lan Mẫn liền xuất hiện bên ngoài lồng sắt.



Như vậy ở chỗ này chỉ còn lại vài người: Tần Dĩ Mạt, Bạch Hi, Ngu Tâm Nhi, Tả Hương Tú, Nam Cung Phong Hoa, Kha Liên Liên cùng với vị hắc giáp hộ vệ kia.



Ngu Tâm Nhi hít sâu một hơi, nàng biết tình nghĩa của mình với Bạch Hi coi như xong rồi, đối với người xem ái tình còn quý hơn mạng sống như nàng mà nói, tuyệt đối không chấp nhận chuyện này.



Nếu không thể cùng sống, vậy thì cùng chết đi!



Nàng ta quay đầu, đột nhiên nói với Kha Liên Liên: “Ta cùng Nam Cung công tử sợ đều phải chết ở chỗ này, Liên nhi liền giao cho ngươi.



Ngu Tâm Nhi đem cơ hội sống sót này nhường cho Kha Lên Liên.



Tần Dĩ Mạt âm thầm cười nhạt, nhìn đi! Đây là nữ nhân ngươi yêu cả đời đấy.



“Lão gia, lão gia!” Mắt thấy cự thạch kia từng chút từng chút hạ xuống, áp lực tâm lý của Tả Hương Tú sắp sửa sụp đổ, Bạch Hi nhìn bụng nàng, thần sắc toát lên một tia dao động.



“Nương của ta làdo nàng hại chết!” Tần Dĩ Mạt đột nhiên nói.



Sắc mặt xám xịt của Bạch Hi lại thêm khó coi.



Tần Dĩ Mạt không muốn lại lãng phí một chút tinh thần nào ở bọn họ nữa, nàng nhìn Tam Mao ở ngoài lồng, từng chút, tỉ mỉ nhìn, dường như muốn đem gương mặt này in sâu vào tận linh hồn.



Nàng vươn tay vuốt mặt hắn, nước mắt liền không thể ngừng tuôn ra.



Ngày này, rốt cuộc vẫn tới rồi!



Có hàng ngàn lời, hàng vạn câu muốn nói, nhưng khi thốt ra, nàng chỉ có thể nói hai chữ: “Bảo trọng!”


***



“Rầm rầm...... Rầm rầm......” – Vô số hạt mưa to, không biết từ đâu rơi xuống.



Trên đường, mỗi gương mặt đều được che bởi những chiếc dù nhiều màu sắc, cho nên không ai chú ý đến một cô gái đang đẩy hành lý của mình, cúi đầu thất hồn lạc phách từ từ đi về phía trước.



“Ô...... Ô ô......” Cô ngồi xổm trêm mặt đất, ôm chặt miệng mình nhưng cũng không thể che được âm thanh tiếng khóc vang lên.



Rất nhớ anh......



Rất nhớ anh......



Rất nhớ anh......



Nhớ nhung cất giữ trong lòng, không chỗ phát tiết, bởi vì … đây là do cô chọn “quay lại”, cho nên không thể hối hận, càng không có tư cách nhớ đến.



Trên đường người người đều vội vã, bọn họ tiến tiến lui lui trước mặt Tần Dĩ Mạt, nhưng không ai có ý dừng lại quan tâm hỏi một câu. Mà Tần Dĩ Mạt dường như cũng không quan tâm, cô chỉ muốn khóc, khóc thật thống khoái.



Trận mưa này rất dài, thời gian rất lâu, cho đến khi đèn đường bật lên cũng không có chút nào dừng lại.



Tần Dĩ Mạt cứ như vậy ngồi bên cạnh một cái đèn đường, ngơ ngác không biết đang nhìn về hướng nào.



Đột nhiên, có người đứng bên cạnh cô.



Một cái ô che trên đỉnh đầu của cô.



Tần Dĩ Mạt chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, tuy hai mắt cô đỏ không chịu được, mặc dù trời mưa âm u xung quanh đều mông lung, nhưng gương mặt nam nhân trước mặt lại rõ ràng như thế.



Hé ra gương mặt, là cô mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều tưởng niệm.



“Lại đang nằm mơ sao?” Cô thì thào nói.



“Mạt Mạt......” Có người thâm trầm thở dài, một giây sau chiếc ô rơi xuống đất, cô bị một đôi tay cứng rắn ôm vào trong ngực.



“Rốt cục cũng tìm được em rồi!”



Người xuyên không số 7474974, thành công nhận “Nhiệm vụ thành công đại lễ bao”.



< Hoàn >