Duy Ngã Độc Tôn

Chương 474 : Nghi ngờ

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Trận phong ba này kết thúc như một trò khôi hài. Chuyện thị nữ Cố Chấp sự bên cạnh Hàn Mai kiêu ngạo quá đầu, bị một hạ nhân đưa củi đánh thành trọng thương nhanh chóng truyền khắp Nguyệt Diêu Tiên Cung.



Khi Hàn Mai nghe nói đến chuyện này, thiếu chút nữa tức giận thở hắt ra.



Nàng một mặt là thầm hận thị nữ của mình tại thời điểm này còn gây chuyện cho mình, về mặt khác cũng là thống hận Hồ trưởng lão không nể mặt mình. Trước mặt nhiều người như vậy làm khó xử thị nữ của mình. Những lời đó không phải là đánh lên mặt mình sao?



- Hai tiện tỳ không ra hồn!



Hàn Mai ngồi trên một cái ghế chạm trổ tinh tế, lạnh lùng nhìn hai thị nữ quỳ phía dưới. Thị nữ hộ Cố đã ăn thuốc chữa thương, nhưng tinh thần vẫn ủ rũ không phấn chấn, quỳ ở phía dưới, cúi đầu rơi lệ nhìn qua hết sức ủy khuất.



- Cố Vũ, ngươi thật là có bản lĩnh, thật uy phong nha! Nghe nói lúc ấy ngươi ở sơn môn chỉ trích, khí thế kinh người, dọa rất nhiều người ở nơi đó sợ không dám nói một tiếng?



Giọng nói âm u của Hàn Mai khiến sau lưng Cố Vũ dâng lên một luồng khí lạnh, nức nở không ngừng:



- Tiểu thư, Vũ nhi sai rồi, xin tiểu thư tha thứ cho Vũ nhi một lần. Vũ nhi cũng không dám nữa!



- Không dám nữa?



Giọng nói Hàn Mai thản nhiên, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.



- Đúng vậy! Vũ nhi không dám nữa!



Cố Vũ quỳ ở đó, ngay cả dũng khí thanh minh cũng không có. Tuy nhiên nàng lại không nghĩ rằng, vừa rồi nàng ở sơn môn tác oai tác quái, người bên kia có phải cũng có tâm tư giống nàng hiện tại hay không?



- Đồ vô dụng! Ngươi là người của ta, dựa vào cái gì bị người ta khi dễ như vậy? Vì sao không dám? Vì sao không dám? Bọn họ khi dễ ngươi như thế nào, ta sẽ cho ngươi khi dễ trở lại! Không dám là ý tứ gì? Nếu ngay cả tâm tư trả thù cũng không có, ngươi không phải rác rưởi thì là cái gì? Ta muốn một thị nữ rác rưởi làm gì?



Liên tiếp những lời nói của Hàn Mai làm Cố Vũ ngây ngốc sững sờ quỳ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Hàn Mai, vẻ mặt như "lê hoa đái vũ", nhìn qua thật là đáng thương. (như hoa lê sau mưa)



Thị nữ quỳ bên cạnh Hàn Mai nhẹ giọng nói:



- Muội tử ngốc, tiểu thư rõ ràng là muốn báo thù cho ngươi. Ngươi là người của tiểu thư, ngươi mất mặt, tiểu thư đẹp mặt sao? Người của tiểu thư, như thế nào có thể bị người khác khi dễ như vậy?


Hồ trưởng lão nói xong, không ngờ đi qua phía Tần Lập, vươn tay sờ hai má Tần Lập.



Tần Lập nao nao, hắn không cảm nhận được bất kỳ chút địch ý nào từ trên người Hồ trưởng lão. Lúc này bàn tay mềm mại tinh xảo của Hồ trưởng lão đã chạm lên mặt Tần Lập, khẽ "A" một tiếng, lập tức thu tay về, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Lập:



- Thuật dịch dung thật cao minh, không ngờ cảm giác không ra dấu vết giả nào!



Tần Lập cười khổ nhìn Hồ trưởng lão, nói:



- Ta không rõ ngươi đang nói gì, cái gì thuật dịch dung hả?



Hồ trưởng lão như cười như không nhìn Tần Lập, nói:



- Tần Phương, Tần Lập...Hai cái tên này thật đúng là gần nhau nhỉ. Ngươi có phải khinh thường thay hình đổi dạng mới chọn một cái tên tương tự như vậy, ỷ vào thuật dịch dung vô cùng cao minh, dùng phương thức này nói cho người khác: ta chính là Tần Lập, nhưng các ngươi không có chứng cớ gì! Tiểu tử kia, ngươi đừng quên, chúng ta đã gặp mặt. Ta tuy rằng thực lực không bằng ngươi, nhưng ta có một bản lĩnh thần kỳ. Ta đối với ánh mắt người khác, có bản lĩnh gặp qua là không quên!



Hồ trưởng lão nói rồi lui về sau mấy bước, chậm rãi ngồi trên giường trải khăn màu đỏ, tủm tỉm cười nhìn Tần Lập, biểu tình mang theo vài phần mập mờ, nhẹ giọng nói:



- Ngươi xem, nơi này của ta chưa từng có nam nhân nào có thể bước vào, ngươi là người thứ nhất! Chẳng lẽ, ngươi không muốn nói gì với ta sao?



- Ta thật sự không rõ ngươi đang nói gì cả!



Tần Lập quyết định chủ ý, đánh chết không thừa nhận. Thật không phải hắn sợ cái gì, mà là Tần Lập cảm giác được tinh thần lực của Hồ trưởng lão cũng không kiên định như lời nàng ta khẳnh định. Rất hiển nhiên, nàng ta chỉ hoài nghi mà thôi, nếu mình thừa nhận đó mới là ngốc!



- Khách khách! Ngươi còn thật là biết giả bộ. Tuyệt thế thiên tài của đại lục phương Đông; tuyệt thế thiên tài của Hải gia ảm đạm thất sắc trước mặt ngươi; Thánh nữ của Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta bị ngươi trêu đùa đủ kiểu; Tân vương giả bộ tộc tử đồng! Tần Lập à Tần Lập, ngươi thật đúng là một người làm cho người ta đoán không ra, sờ không thấu, khiến người khác mê muội đó!



Giọng nói Hồ trưởng lão có chút mê ly hư ảo, nghe giống như âm thanh của tự nhiên.



Trong lòng Tần Lập khẽ chấn động, thầm nghĩ nữ nhân này không ngờ biết mị thuật lợi hại như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười chất phác, nói:



- Tần Lập là ai? Có cùng họ với ta à!



- Ôi, được rồi. Ngươi đã không muốn nhận, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Tuy nhiên, ngươi nghe cho kỹ, Cừu hận của ngươi cùng Hàn Mai ta mặc kệ, đó là chuyện của các ngươi. Nhưng nếu ngươi dám làm ra chuyện nguy hại đến Nguyệt Diêu Tiên Cung ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi! Đừng cho rằng thực lực ngươi hơn ta, nhưng đừng quên, nơi này là...Nguyệt Diêu Tiên Cung!