Duy Ngã Độc Tôn
Chương 475 : Minh Nguyệt Thượng Nhân
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Tần Lập lắc đầu nói:
- Tuy rằng ta không rõ trưởng lão đang nói gì, nhưng ta có thể cam đoan ta sẽ không nguy hại đến Nguyệt Diêu Tiên Cung. Đây thật sư là một địa phương tốt, mỹ nữ như mây...
- Khách khách! Thật không? Vậy ngươi thấy ta thế nào?
Hồ trưởng lão cười yêu kiều, đôi mắt quyến rũ nhìn Tần Lập chớp chớp.
Có người nói thiếu phụ hơn ba mươi tuổi là mê nhân, phong tình nhất. Hồ trưởng lão này nhìn qua giống như là một quả dưa chin, tỏa ra mùi thơm mê người, làm cho người ta không kìm nổi muốn đi lên cắn một ngụm.
- Ngươi...rất đẹp!
Tần Lập có chút xấu hổ, khuôn mặt đen đỏ bừng lên.
- Thật không?
Hồ trưởng lão cười ha ha, sau đó đứng dậy, đi tới bên cạnh Tần Lập hỏi:
- Ta đây gả cho ngươi, được không hả? Ngươi có khi nào chê tỷ tỷ già quá không?
- Ặc...
Tần Lập thật không còn lời để nói.
- Hí hí!
Hồ trưởng lão cười vươn tay ngón tay tinh xảo, chỉ lên đầu Tần Lập nói:
- Nói chơi với ngươi đó. Ngươi muốn lấy ta, ta còn không muốn gả cho ngươi đâu!
-...
Hàn Mai suy đoán trong lòng:
- Hồ trưởng lão rốt cục cùng sư phụ nói gì, lúc đi ra đầy mặt tưoi cười? Mà sau khi Hồ trưởng lão đi rồi, sư phụ lập tức ra khỏi cửa. Bà muốn đi làm gì?
Trong đầu Hàn Mai bỗng nhiên chợt sáng, nghĩ đến một chuyện sắc mặt tái nhợt. Tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên, thân hình cũng chợt lóe biến mất.
Minh Nguyệt thượng nhân một đường bay nhanh, đi vào một ngọn núi nhìn không mấy nổi bật. Ngọn núi này chỉ cao khoảng năm, sáu trăm thước, độ dốc thấp, mọc đầy các loại cổ thụ che trời làm cho người ta có một loại cảm giác vắng vẻ thanh tịnh.
- Lão tổ tông! Minh Nguyệt xin bái kiến!
Giọng nói Minh Nguyệt thượng nhân không lớn, như là nói chuyện bình thường.
Một lát sau, từ trong ngọn núi này đột nhiên truyền ra một chuỗi tiếng giòn tan như chuông bạc, nghe như một cô gái mười bảy, mười tám tuổi.
- Sao ngươi lại tới đây? Vào đi!
Trong khi nói chuyện, trước mặt Minh Nguyệt thượng nhân bỗng biến đổi. Những cây cối che trời vốn hết sức dày đặc đột nhiên tách ra hai bên, ở trước mặt bà ta xuất hiện một con đường rộng vài thước.
- Pháp lực lão tổ tông lại thăng tiến, thật đáng mừng!
Minh Nguyệt thượng nhân kinh ngạc ca ngợi, sau đó cất bước đi vào trong.
- Chẳng qua là một chút tài mọn mà thôi, không có gì đáng ăn mừng!
Giọng nói kia vẫn giòn tan dễ nghe như trước, làm cho người ta hết sức thoải mái. Thậm chí Minh Nguyệt thượng nhân có một loại ảo giác, giọng nói lão tổ tông dường như hòa làm một với ngọn núi này.
Đây mới là cảnh giới chí cao vô thượng chân chính!
Đây mới là mục đích cuối cùng để theo đuổi!
Minh Nguyệt thượng nhân nghĩ thầm trong lòng, ngẩng đầu nhìn thấy trong một động phủ phía trước, một cô gái mặc váy hoa vẻ mặt điềm tĩnh đứng đó, đang tưới cây cho một gốc hoa trước cửa.