Duy Ngã Độc Tôn
Chương 480 : Ta thích thế!
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Nguyệt Diêu Tiên Cung có quy củ, Thánh nữ rời chỗ ở của mình hơn ba ngày, thì phải báo cho cung chủ biết, bất kể đi đâu. Cho dù là đi tới chỗ ở của lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung, cũng cần phải báo cho cung chủ biết.
Bởi vì thân phận địa vị của Thánh nữ rất đặc thù, nên không thể tùy ý đi loạn.
Hơn nữa, Nguyệt Diêu Tiên Cung còn có một quy củ còn nghiêm ngặt hơn là: bất kẻ vì lý do gì cấu kết với ngoại phái, đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc nhất: Trục xuất khỏi môn phái!
Hàn Mai phạm vào cả hai điều này!
Bởi vì nàng chính miệng thừa nhận, là nàng nói cho Hải gia: Tần Lập ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, và nàng cũng không báo cáo tự ý vắng mặt, xem quy củ Tiên Cung như không có, chạy tới chỗ lão tổ tông Nguyệt Diêu Tiên Cung cáo trạng.
Vốn trước đó, Hàn Mai nghĩ tới hết thảy mọi chuyện này, tưởng rằng việc mình làm đều không chê vào đâu được. Công khai bức cung chủ thoái vị, cũng khiến cho mọi người đều nói không ra lời.
Đây không phải là âm mưu, đây là "dương mưu" quang minh chính đại! Làm cho tất cả mọi người đều biết rõ là mưu đồ công khai, nhưng chỉ có thể á khẩu không trả lời được!
Thế nhưng khiến cho lưng nàng phát lạnh, tới chết cũng không nghĩ tới:
- Chuyện này chính mình lập kế hoạch rất lâu, không ngờ bản thân nó đã tồn tại lỗ hổng quá lớn như vậy!
Hàn Mai không phải không nghĩ tới nên báo một tiếng cho sư phụ Minh Nguyệt thượng nhân, nhưng thái độ của sư phụ đối với Tần Lập, làm cho nàng đánh mất ý niệm này trong đầu. Nếu chuyện này để cho Minh Nguyệt thượng nhân, hơn nữa, biết mình muốn truyền báo tin tức của Tần Lập cho Hải gia, khẳng định sư phụ sẽ không đồng ý. Mà nếu nàng thành công lên làm cung chủ, chuyện này rất nhanh sẽ bị áp chế đi. Chỉ khi nào nàng thất bại, thì điều đó không thể nghi ngờ sẽ trở thành lý do để người khác công kích nàng!
Hàn Mai kỳ thật không nghĩ tới Hải gia lại dễ dàng bán đứng nàng như vậy. Nếu nàng không thừa nhận, Hải gia sẽ nói ra trước mặt mọi người, lúc đó bị đả kích sẽ không là Vĩnh Xuân thượng nhân, mà là toàn bộ Nguyệt Diêu Tiên Cung! Cho nên, Hàn Mai đứng ra thừa nhận. Nhưng nàng không nghĩ tới, chỉ một câu nói của Vĩnh Xuân thượng nhân đã ném thẳng nàng từ thiên đường xuống địa ngục. Hàn Mai ngây ngốc, ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, sắc mặt xám như tro tàn.
Minh Nguyệt thượng nhân thở dài một tiếng thật sâu, khóe miệng hơi hơi co giật vài cái, dường như muốn nói điều gì, nhưng vẫn là nhịn xuống không nói, chỉ nhìn về phía Hàn Mai, trong ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
Mà Cố Vũ cùng Phương Hương đang mơ màng trong mộng đẹp, mơ tương lai sẽ trở thành trưởng lão, cũng đều tỉnh mộng rồi lại chết lặng ở nơi đó. Như thế nào họ cũng không tưởng được, chỉ trong nháy mắt, tình thế đã chuyển biến một cách vô tình như vậy.
Họ từ những người có công trạng lớn, nhoáng một cái liền biến thành tội nhân của Nguyệt Diêu Tiên Cung! Nghĩ đến thủ đoạn xử lý phản đồ của Nguyệt Diêu Tiên Cung, hai người cùng rùng mình một cái.
Toàn bộ thời gian này Hàn Mai ngẩng đầu, hai mắt chứa đầy vẻ oán độc, nhìn Vĩnh Xuân thượng nhân, chậm rãi hỏi:
- Vì cái gì?
- Bởi vì ngươi vi phạm môn quy!
Vĩnh Xuân thượng nhân hạ ánh mắt xuống, thản nhiên nói. Nàng biết điều Hàn Mai muốn hỏi là vì sao lại nhằm vào nàng, nhưng Vĩnh Xuân thượng nhân không nghĩ sẽ trả lời vấn đề ngu xuẩn này.
- Vì cái gì? Hỏi chính ngươi đí! Chính ngươi không biết vì cái gì sao?
Vĩnh Xuân thượng nhân lười hỏi như vậy, đối mặt với hạng người ích kỷ hẹp hỏi này, nàng ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không có. Hạng người như thế, hoàn toàn không xứng làm Thánh nữ của Nguyệt Diêu Tiên Cung! Càng không nên trở thành chưởng môn của Nguyệt Diêu Tiên Cung!
Vĩnh Xuân không chút khách khí lạnh lùng nói.
- Ôi, Vĩnh Xuân! Ngươi ta nhiều năm không gặp, ngươi cần gì phải tuyệt tình như thế chứ? Được rồi, nếu ta bại dưới tay ngươi, ta vĩnh viễn không bước vào Nguyệt Diêu Tiên Cung! Tuy nhiên, người này...
Hải Ngự Phong nói xong, chỉ ngón tay vào Tần Lập:
- Hắn cũng vĩnh viễn ở trong Nguyệt Diêu Tiên Cung đừng hòng ra ngoài!
- Ngươi có ý tứ gì?
Vĩnh Xuân lạnh lùng nhìn Hải Ngự Phong.
Hải Ngự Phong nói:
- Ta sẽ tăng thêm người ở bên ngoài! Hắn chỉ cần ra khỏi Nguyệt Diêu Tiên Cung, hẳn phải chết!
- Ha ha! Nếu ta ra ngoài Nguyệt Diêu Tiên Cung mà không chết thì ngươi chính là con rùa khốn kiếp hay sao?
Ai cũng không nghĩ tới, Tần Lập từ đầu vẫn không nói gì, đột nhiên cười mộc mạc nói ra một câu long trời lở đất như vậy.
- Muốn chết!
Thân hình Hải Ngự Phong hơi nhoáng lên một cái, một cỗ uy áp khổng lồ, cuồn cuộn mãnh liệt ập tới Tần Lập. Mà làm cho người ta cảm thẩy vô cùng kinh hãi là cỗ uy áp này, không ngờ không có va chạm vào bất cứ đồ vật gì trong đại điện.
Lực khống chế, đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực!
- Ầm!" Trong không khí bỗng nhiên nổ vang một tiếng giòn tan, thân hình Vĩnh Xuân cũng hơi vừa động, trong nháy mắt ngăn chặn công kích của Hải Ngự Phong. Các đồ vật trong đại điện này nọ, đều không có bất cứ biến hóa gì, nhưng các cường giả chân chính ở đây đều là toát một thân mồ hôi lạnh, mọi người đều biết rằng: trong nháy mắt vừa rồi, hai cường giả tuyệt thế này đã chạm nhau một chiêu! Xem ra là đánh ngang tay, nhưng người chân chính sáng suốt, vẫn nhìn ra Vĩnh Xuân thượng nhân nhỉnh hơn một chút!
Bởi vì Hải Ngự Phong là người chủ động công kích, mà Vĩnh Xuân là bất ngờ phòng ngự! Tuy nhiên không ai biết trong khoảnh khắc vừa rồi, đến tột cùng Hải Ngự Phong dùng mấy thành công lực, cong không ai biết Vĩnh Xuân dùng mấy thành công lực, cho nên, hai người ai mạnh ai yếu quả thực khó nói.
Hải Ngự Phong mỉm cười:
- Vĩnh Xuân! Tên đồ đệ này của ngươi, cũng thực không có quy củ gì cả!
- Ta thích thế!
Vĩnh Xuân đứng đó giống như tòa núi lớn, nhướng mày nói với vẻ mặt không có gì quan trọng.