Duy Ngã Độc Tôn
Chương 481 : Hào quang vạn trượng!
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
- Nếu đã như thế, nhiều lời vô ích, chúng ta đánh một trận được rồi!
Hải Ngự Phong nói xong, thần hình chợt lóe, ngay sau đó liền hiện ra trên bầu trời bên ngoài.
Vĩnh Xuân thượng nhân nhìn thoáng qua Minh Nguyệt thượng nhân cùng các lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung kia, thản nhiên nói:
- Các ngươi nếu không sợ mất mặt, cứ mặc cho ta chống đỡ là được rồi!
Nói xong, thân hình cũng nhoáng một cái biến mất tại chỗ.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nàng ta có ý tứ gì vậy?
Một lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung căm giận nói.
Nguyên vốn bởi vì chuyện Hàn Mai, họ cũng đã rất mất mặt, hiện tại thêm chuyện Tần Lập này nữa, thành kiến của họ đối với Vĩnh Xuân thượng nhân càng đậm thêm. Nhưng họ cũng đều biết, hôm nay nếu
Vĩnh Xuân bị đánh bại, như vậy cũng xem như toàn bộ Nguyệt Diêu Tiên Cung thua.
Cho nên, mặc kệ trong lòng có không thoải mái mấy đi nữa, những người này tất cả đều đi ra ngoài trợ trận cho Vĩnh Xuân. Không vì cái gì khác, tất cả chỉ vì vinh dự của Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Nhưng họ đối với Tần Lập, thấy thế nào cũng không sao vừa mắt được.
Thừa dịp Vĩnh Xuân đi ra ngoài, Tần Lập còn chưa đi, một lão tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung hướng về phía Tần Lập lạnh lùng nói:
- Thức thời, đừng tự mình cút khỏi Nguyệt Diêu Tiên Cung! Đừng tưởng rằng có Vĩnh Xuân che chở ngươi, ngươi sẽ có thể bình yên vô sự. Chuyện hôm nay, còn chưa giải quyết xong đâu! Chờ xong chuyện Hải gia, sẽ quay lại tính sổ tiếp với ngươi.
Nói xong, thân hình chợt lóe, cũng biến mất ở trong không khí.
Tần Lập nổi lên một chút cười lạnh nơi khóe miệng, thầm nghĩ:
- Ngươi tính là cái gì, đơn đả độc đấu, lão tử chỉ năm mươi chiêu là có thể làm thịt ngươi rồi! Cứ tưởng mình là đại năng đương thời sao? Khó trách năm đó bị Vĩnh Xuân đè ép ở dưới, người như thế, cho dù tới cảnh giới Địa Tiên, cũng bị người ta giẫm trên đầu.
Những người Hải gia cũng đều tranh nhau rời đi, thời điểm Hải Kim Tôn đi ngang qua bên người Tần Lập, hắn cười gằn hai tiếng.
- Ngươi khùng à!
Mà Hải Ngự Phong thì bị vầng hào quang này bao phủ ở bên trong. Mọi người bị chiếu sáng đến mắt không thể mở ra, bất cứ ai cũng không biết tình trạng hiện tại của hắn thế nào, càng không ai biết bên trong hào quang cực kỳ chói mắt này, đang ẩn dấu sát khí gì trong đó.
- Ầm!
Bỗng dưng vang lên một tiếng nổ như sét đánh, làm cho cả toàn núi lớn đều rung động, bỗng không sinh ra một tia chớp càng thêm chói mắt bổ về phía Vĩnh Xuân.
Lôi Kiếp.
Trong lòng Tần Lập vừa động, không chớp mắt nhìn một màn trên bầu trời này. Thần thức hắn cũng đang cảm giác mọi biến hóa trong thiên địa chung quanh.
Chỉ thấy theo xuất hiện của tia chớp này, trên bầu trời gió nổi mây phun, mây đen nhanh chóng tụ tập lại, cuồn cuộn mà tới nổi lên tiếng rít gào, giống như từng con từng con viễn cổ cự thú ào tới.
Cùng lúc đó, ngay tại hướng sơn môn Nguyệt Diêu Tiên Cung đột nhiên vang lên một tiếng rống giận kinh thiên động địa.
- Grào!
Tần Lập đột nhiên nhớ tới trong truyền thuyết Nguyệt Diêu Tiên Cung có một con thái cổ dị thú trấn thủ sơn môn...Gọi là Thứ!
Trận chiến đấu giữa hai người, không ngờ đã làm kinh động tới nó.
Theo một tiếng rít gào của thần thú Thư kia, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, tựa như bọt xà phòng bị thổi mạnh, trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, rất nhanh tiêu tán sạch.
Mà tia chớp đang bổ về phía Vĩnh Xuân, bị nàng với vẻ mặt mỉm cười...chộp vào trong tay.
Vĩnh Xuân lúc này giống như một vị nữ thần, tay cầm một tia chớp không ngừng lấp lóe xỏ xuyên qua thiên địa, gương mặt lạnh lùng nhìn Hải Ngự Phong ở đối diện, thản nhiên nói:
- Hải Ngự Phong! Ngươi không còn là đối thủ của ta nữa rồi!
Nói xong, quay quay tia chớp trong giây lát, rồi hung hăng ném về phía Hải Ngự Phong.
Mà vầng hào quang sáng trắng chói mắt trong thiên địa kia trong nháy mắt biến mất. Lại nhìn tới thân mình Hải Ngự Phong, bị tia chớp này hung hăng đánh tung ra ngoài.
Phía dưới tẩt cả người Hải gia, không thể ngăn chặn phát ra một tiếng kinh hô. Lão tổ Hải Ngự Phong thực lực siêu cường của họ, không ngờ...bị đánh bại.