Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 18 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Một bàn tay bé xíu túm chặt lấy vạt áo của bản tiên quân, ngọ

nguậy ngồi dậy, một bàn tay khác đưa lên dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm vì ngái

ngủ, sau đó hắn đảo mắt nhìn bốn phía, cuối cùng ngửa mặt lên nhìn ta: “Chỗ này

là chỗ nào? Mà ngươi là ai?”



Bản tiên quân nhe hàm răng trắng lấp lóa ra, xoa đầu hắn:

“Nơi đây là trần gian, tên của ta là Tống Dao”.



“Vậy ư?” Hắn nghiêng đầu nhìn bản tiên quân, “Lúc ở trên

thiên đình ta chưa nhìn thấy ngươi bao giờ, ngươi là tiên quân hay là tán tiên?

Tại sao ta tỉnh dậy đã thấy mình ở trần gian rồi”.



Ta nhe hàm răng ra, giọng điệu thân thiện dễ gần: “Hư hàm của

bản tiên quân là Quảng Hư Nguyên quân. Ta phụng ý chỉ của Ngọc Đế, dẫn ngươi tới

nhân gian rèn luyện vài ngày. Sau khi ngươi lớn lên sẽ phải cai quản văn mệnh

chốn nhân gian, nhất định phải thể nghiệm phàm tình nơi trần thế”.



Đôi con ngươi đen láy của hắn nhìn thẳng vào bản tiên quân,

không chớp lấy một cái: “Ngài… Là người Ngọc Đế phái tới để giám sát việc rèn

luyện của ta sao?”.



Ta nói: “Không phải giám sát, mà là trông nom, ngươi muốn ăn

gì, muốn chơi gì, cứ nói với ta. Không cần phải gọi hư hàm làm gì. Ngươi cứ kêu

Tống…”. Nói đến đây, bản tiên quân đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lúc này không

tranh thủ lên mặt một chút thì còn đợi tới lúc nào? Liền nhẹ nhàng nói: “Ngươi

cứ kêu Tống Dao thúc hoặc Tống tiên thúc là được rồi”.



Nụ cười dần hiện trên gương mặt nhỏ nhắn kia, Thiên Xu trong

bộ dạng hài đồng lại canh đúng lúc này để mà dụi mắt, ngỡ ngàng bò dậy, bản

tiên quân liền dời mắt nhìn sang, Hoành Văn lại ngẩng mặt lên với ta: “Ta chưa

từng tới nhân gian, cũng không biết cái gì ngon, chơi cái gì vui. Ngươi có thể

dẫn ta đi chung quanh xem thử không, Tống Dao?”.



Ta thầm cười khan một tiếng trong lòng, Hoành Văn ơi là

Hoành Văn, thì ra từ lúc nhỏ ngươi đã có cái tính không thích chịu thua người

khác rồi.



Thiên Xu đứng trên mặt đất, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn

chăm chú vào ta: “Chỗ này là chỗ nào? Mà hai người là ai?”.



Hai người? Bản tiên quân đột nhiên nhớ ra, Thiên Xu ra đời sớm

hơn Hoành Văn, cũng không biết là bao nhiêu năm nữa, lúc Thiên Xu là một thiếu

niên mười một mười hai tuổi thì chẳng hay Hoành Văn còn đang ở chốn nào.



Hoành Văn cũng chớp chớp mắt, chỉ tay vào Thiên Xu, ngửa đầu

hỏi ta: “Hắn là ai thế?”.



Bản tiên quân còn đang cân nhắc câu từ, đã nghe thấy giọng

nói non choẹt của Thiên Xu vang lên: “Ta là Thiên Xu của Bắc Đẩu Tinh cung. Lúc

ở trên thiên đình ta chưa trông thấy hai người bao giờ, hai người là tiên giả,

hay là tiên quân?”.



Ta thầm rên một tiếng “Hỏng rồi”. Quả nhiên, tiểu Hoành Văn

liền nhíu mày nhăn mặt, nói: “Thiên Xu? Thiên Xu Tinh quân rõ ràng là vị…”.



Ta vội vội vàng vàng bịt miệng tiểu Hoành Văn lại, kéo hắn

qua một bên, xoay người, khom lưng, dán sát vào lỗ tai của hắn thì thầm: “Thiên

Xu Tinh quân ở trên trời gặp chút chuyện, hắn và ngươi có vài điểm giống nhau,

Ngọc Đế phong cho hắn là Thiên Xu, sai ta dẫn hai ngươi tới trần gian rèn luyện,

vài ngày sau ngươi sẽ hiểu vì sao. Bây giờ đừng nói thêm gì nữa, được không?”.



Hoành Văn chớp mắt, cái mũi chun lại, nói nhỏ: “Được, nhưng

mấy ngày này ngươi trông coi ta phải ‘thoáng’ hơn hắn một chút đấy”.



Ta trịnh trọng đồng ý: “Nhất định rồi”.



Ta buông Hoành Văn ra, quả nhiên hắn liền ngoan ngoãn đứng cạnh

ta không hé nửa lời, bản tiên quân nói với Thiên Xu rằng: “Tên ta là Tống Dao,

được Ngọc Đế ban cho một hư hiệu là Quảng Hư Nguyên quân, lần này ta phụng chỉ

của Ngọc Đế dẫn ngươi và vị tiểu tiên Hoành Văn này cùng tới trần gian rèn luyện

một chuyến, nguyên nhân thì chờ vài ngày nữa sau khi trở lại thiên đình hai

ngươi sẽ biết. Mấy ngày này, hãy cứ ở lại nhân gian với ta trước đã”.



Thiên Xu tuy mang khí chất trong trẻo lại lạnh lùng, nhưng

khi còn nhỏ cũng chỉ là một thiếu niên mặt mũi thanh tú vô cùng mà thôi, gương

mặt ngập vẻ ngây thơ khờ khạo, hơn nữa còn dễ lừa hơn Hoành Văn phiên bản trẻ

con, y nghe bản tiên quân nói vậy chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nói cái gì là tin

cái ấy.



Hoành Văn từ nhỏ được Ngọc Đế cùng Vương Mẫu chăm nom, tới

khi ba trăm tuổi mới được ban chức quan, phong làm Thanh quân, đứng đầu điện

Văn Ti. Thiên Xu thì lại khác, y vừa sinh ra đã là Thiên Xu Tinh quân, giữ vị

trí tôn quý nhất trong Bắc Đẩu Tinh cung. Không ngờ Thiên Xu khi còn nhỏ lại dễ

lừa như vậy, càng nghĩ không ra một đứa bé hiền lành như vậy khi lớn lên lại trở

thành một vị Thiên Xu Tinh quân thanh cao lãnh đạm thế kia.



Thiên Xu nhìn ta bằng đôi mắt trong veo mà sáng sủa, nói: “Mấy

ngày này ở dưới trần gian, mong ngươi hãy chỉ dẫn dạy bảo cho chúng ta”. Bản tiên

quân ôn tồn cười tới độ mặt sắp co quắp lại đến nơi, Hoành Văn vác theo nụ cười

hì hì chạy tới trước mặt Thiên Xu, kéo cánh tay y nói: “Tên ta là Hoành Văn, ta

gọi ngươi là Thiên Xu được chứ? Đây cũng là lần đầu ngươi xuống trần gian à?”.



Thiên Xu gật đầu.



Hoành Văn nói: “Ngươi sống ở cung Bắc Đẩu đúng không? Sau

khi về thiên đình rồi ta sẽ tới tìm ngươi chơi”.



Thiên Xu rất vui vẻ, đáp: “Được”.



Bản tiên quân ngồi chồm hỗm ở một bên trong cái thân xác già

nua này, trông Hoành Văn thanh xuân niên thiếu cùng Thiên Xu niên thiếu thanh

xuân tay bắt tay đứng đó. Cái cảm giác này, thật giống như đang trông thấy Đông

Hoa Đế quân đứng ngay trước mặt ta nhảy múa tưng bừng, tay áo phấp phới bay vậy.



Một lúc sau, bản tiên quân dặn dò Hoành Văn và Thiên Xu thật

cẩn thận, rằng không được để lộ vết tiên trước mặt người phàm, đang định dẫn

hai người tới một thành trấn nào đó ở tạm, đợi Tiên sử trên thiên đình xuống

đón, Thiên Xu vào vòng luân hồi của Thiên Xu, Hoành Văn tiếp tục làm Thanh quân

của Hoành Văn, còn ta lên Tru Tiên Đài của ta.



Đương lúc bước lên mây, Hoành Văn đột nhiên quay đầu lại,

ánh mắt dõi về phía bụi cỏ dại kề bên: “Đó là gì thế?”.



Bản tiên quân nhìn theo ánh mắt của hắn, giữa bụi cỏ dại kia

là một khối thân màu trắng muốt, là hồ ly.



Ta mải để ý tới Hoành Văn và Thiên Xu, nhất thời quên mất hồ

ly, lúc Bích Hoa Linh quân chữa thương xong thì nó đã tỉnh rồi, chỉ là nhất thời

không động đậy được. Phỏng chừng là ban nãy nhân lúc ta trông nom Hoành Văn và

Thiên Xu, nó giãy giụa định bò đi, nhưng thân thể lại bị thương, không nhích nổi

mấy bước, liền sấp người giữa bụi cỏ hoang.



Hoành Văn chạy đến bên bụi cỏ, ngồi thụp xuống, vạch đám cỏ

cao vút ra: “Là một con hồ ly trắng, sao nó lại bị thương thế này?”. Hắn đưa

tay vuốt ve lưng của hồ ly, hồ ly vùi đầu vào giữa đám lông, hai mắt nhắm chặt.



Thiên Xu bước lại gần nhìn, cũng ngồi xuống: “Vết thương của

nó nặng quá”.



Hoành Văn bế hồ ly khỏi bụi cỏ, Cục Lông này ăn đến độ tròn

vo, Hoành Văn hiện tại bế nó có chút quá sức, vừa bế vừa nói: “Ngoan nào ngoan

nào, ta đưa ngươi đi chữa vết thương”. Đầu của hồ ly tựa vào hõm vai Hoành Văn,

từ khóe mắt đang nhắm nghiền kia chảy ra vài giọt lệ.



Ta đưa mắt nhìn Cục Lông, thở một hơi thật dài.



***



“Tống công tử, hai vị tiểu thiếu gia này chẳng lẽ là…” Hoàng

Tam Bà nhà bên cạnh đang đứng trước cổng tiểu viện của bản tiên quân mà ngớ người,

nhìn đăm đăm vào Hoành Văn và Thiên Xu đứng sau lưng ta.



Ta chỉ cười khan một tiếng đáp lời, Hòang Tam Bà là vợ của
không ngừng nhìn Thiên Xu với Hoành Văn. Thiên Xu bị người ta săm soi như thế,

có chút mất tự nhiên, nắm chặt tay ta hơn một chút, Hoành Văn thì lại chẳng hề

để tâm, thỏa sức ngó nghiêng khắp chốn.



[2] Phụ nhân: Phụ nữ đã có chồng.



Bản tiên quân dẫn theo hai đứa trẻ, lại bị mọi người săm soi

kỹ quá, cảm thấy có chút gượng gạo, bên đường là vô số lầu gác quét vôi trắng,

lụa màu ngọc phất phơ, xen lẫn trong đó là vài ba nhạc phường câu lan, có bóng

giai nhân tựa người vào lan can đứng.



Nếu lúc này bản tiên quân đang một mình dạo bước, bên người

chỉ có một chiếc quạt giấy đồng hành, vậy thì chỉ cần vươn tay là có thể chạm

được đôi chút phong lưu. Thế nhưng tình cảnh hiện giờ của bản tiên quân ấy mà,

hệt như một cái thùng dầu đang kè kè hai bình dầu con chạy lông nhông trên phố,

chỉ có thể tơ tưởng cảnh phong lưu, uổng công ao ước.



Ta còn đang thở dài, chợt thấy Thiên Xu vừa đi vừa dõi mắt

sang phía bên đường, ta bước chậm lại, cũng nhìn theo ánh mắt y, lại bắt gặp một

sạp hàng nhỏ đang bày đầy những chiếc bánh nóng hổi vừa mới ra lò, khói bốc lên

nghi ngút. Thiên Xu thấy ta dừng bước lại nhìn, dường như cảm thấy nói ra thì

ngượng lắm, liền quay đầu không nhìn sạp hàng kia nữa.



Xem ra cái tính muốn mà cứ im thin thít này của Thiên Xu từ bé

đã có rồi, ta hỏi: “Bánh bán ở sạp hàng đằng kia các ngươi chưa từng ăn đúng

không, có muốn nếm thử một chút không?”.



Thiên Xu ngẩng đầu nhìn ta, sau đó gật đầu.



Bản tiên quân bước tới sạp hàng, mua hai cái, bánh này được

làm từ bột gạo, trên chóp bánh có rắc chút phấn mịn được nghiền từ hoa quế. Người

bán hàng rong lấy hai tờ giấy nhám bọc hai cái bánh lại cẩn thận, nhưng cầm

trên tay vẫn còn thấy rất nóng, ta đưa một cái cho Thiên Xu, kéo tấm giấy bao

quanh chiếc bánh xuống một chút, nói: “Ăn cẩn thận nhé, đừng để bị bỏng”.



Nói rồi đưa chiếc bánh còn lại cho Hoành Văn, hắn cầm lấy

bánh, cắn được một miếng liền nói: “Bánh này hơi ngọt”, lại ngẩng đầu nhìn ta

mà rằng: “Con không thích ăn đồ ngọt đâu, chỉ nếm một chút thôi, phần còn lại

người ăn nhé”.



Một bà lão bán hạch đào ở sạp hàng hoa quả khô ngay bên cạnh

đang âm thầm nhìn lén Hoành Văn và Thiên Xu, nghe Hoành Văn thốt lên câu ấy

xong liền nở nụ cười cực kỳ trìu mến, nói với ta: “Đứa trẻ này thật hiếu thuận,

công tử đây đúng là có phúc”.



Bản tiên quân lúc này đang cực kỳ sầu muộn, ngẫm lại kể từ

lúc ta thăng thiên thành tiên đến tận bây giờ, dung mạo hẳn là không hề thay đổi.

Thiên Xu và Hoành Văn lúc này thoạt nhìn cũng phải mười một mười hai, ta nhiều

nhất cũng chỉ hao hao huynh trưởng của hai người thôi chứ, sao người nào người

nấy đều nghĩ ta là cha bọn họ???



Ai cũng nói thần tiên trường sinh bất lão, hôm nay ngẫm lại,

sương gió mấy nghìn năm hẳn vẫn để lại trên người bản tiên quân chút vết tích

gì đó, khiến ta trông có vẻ tang thương.



Ta cười với bà lão. Hoành Văn nhét cái bánh nóng đã cắn được

hai miếng vào tay ta, bà lão trông thấy thế liền khen: “Thằng bé này hiểu chuyện

quá”. Sau đó bốc một nắm hạch đào từ trong cái rổ ra, run rẩy đưa cho Hoành

Văn, Hoành Văn lập tức đưa tay ra nhận, nói: “Cảm ơn bà”.



Bà lão luôn mồm nói “không cần cảm ơn”, tay Hoành Văn rất nhỏ,

chỉ sợ không cầm được nhiều thứ như thế, liền nhét hết vào trong tay áo, chỉ cầm

một quả trên tay, nhìn trái rồi lại nhìn phải, há miệng định cắn. Bà lão vội

vàng nói: “Ấy ấy, cháu ơi, không cắn được đâu”.



Ta cũng nói: “Không cắn được đâu, vỏ nó rất cứng, sẽ bị đau

răng đấy”.



Hoành Văn cầm quả hạch đào, cái miệng phồng lên, ta nhẹ

nhàng nói: “Đợi đến khi về nhà, cha sẽ bóc vỏ cho con ăn”.



Hoành Văn chớp chớp mắt, sau đó gật đầu.



Bà lão nói với ta: “Thật tình già này rất ít khi thấy một

người đã làm cha rồi lại dẫn theo hai đứa con lên phố chợ, trông phục sức của

công tử không phải hạng tầm thường, tại sao lại không ngồi kiệu, ngay cả đầy tớ

cũng không đem theo?”.



Ta nói: “Ta mới dọn tới nơi này, dẫn hai đứa trẻ lên phố chợ

thăm thú một phen”.



Bà lão nói: “Vậy phu nhân ở nhà sao?”.



Ta cười khan đáp: “Nàng đã sớm không còn trên nhân thế rồi”.



Một đám người vây xung quanh, ai nấy đều dỏng tai lên nghe

ngóng, vừa nghe thấy câu này xong, liền thở dài mãi không thôi. Bà lão kia là

người thở dài não nề nhất, lại cho Thiên Xu một đống đậu phộng, nhét đầy trong

tay áo. Thiên Xu nói cảm ơn cực kỳ lễ phép. Bản tiên quân kéo theo y cùng với

Hoành Văn rời khỏi đám đông, đi được mấy bước rồi vẫn còn nghe thấy tiếng thở

than thương cảm của bà lão nọ.



Hoành Văn hỏi ta: “Phu nhân là cái gì thế? Tại sao ngươi vừa

nói không có là người ta liền cho chúng ta một đống thứ để ăn?”.



Bản tiên quân vẫn trong trạng thái đờ đẫn, đáp lại: “Bà ấy

nhắc đến phu nhân, là ý hỏi về vợ của ta. Ở trần gian, người đàn ông nào cũng

phải lấy một người phụ nữ làm vợ”.



Hoành Văn chợt hiểu ra: “À, thế nên lúc ngươi nói ngươi

không có phu nhân thì bọn họ đều rất thông cảm với ngươi. Nhưng thông cảm với

ngươi thì mắc gì phải cho chúng ra đồ ăn”.



Ta ho khan một tiếng: “Chuyện này ấy à…”.



Thiên Xu vừa cắn bánh nóng vừa nói: “Có phải vì bọn họ cảm

thấy ngươi đã không có vợ, lại còn phải chăm sóc chúng ta, đã tội nghiệp nay

còn tội nghiệp hơn, nên giúp ngươi quan tâm đến chúng ta một chút”.



Không hổ là Thiên Xu nhỏ tuổi, nhìn đi nhìn đi, đứa bé này

hiểu lòng người khác biết chừng nào!!! Ta gật đầu đáp: “Đúng thế!”.



Thiên Xu ăn hết bánh nóng, bắt đầu quay qua nghiên cứu xem

phải “xử lý” đậu phộng thế nào, bản tiên quân bóc một hạt cho y, y liền chưng

ra dáng vẻ ông cụ non nói: “Ta đã từng ăn nhân rồi, thế mà lại không biết thì

ra nó còn có vỏ”. Sau đó móc một nắm đậu phộng từ trong áo ra, đưa cho Hoành

Văn, “Ngươi ăn cái này trước đi, bóc dễ lắm”.



Hoành Văn nhận lấy, “Cảm ơn, đợi đến lúc về nhà chúng mình lại

cùng ăn hạch đào nhé”.



Cách mấy bước về đằng trước có lụa mỏng phất phơ, lại là một

nơi dừng chân tạm nghỉ dành cho khách đa tình. Một dáng người ngà ngọc, khoác

tà áo màu đỏ bóng đang tựa bên lan can lầu hai, dường như đang thảnh thơi dõi mắt

ra xa, khiến cho đám đàn ông trẻ trung cường tráng đứng gần đó, đều không nhịn

được mà dồn mắt về phía nàng.



Ta dẫn theo Hoành Văn và Thiên Xu, mắt không ngó đầu chẳng

nghiêng, bước thẳng về con đường phía dưới căn lầu kia. Trước một sạp bán son

phấn bên đường, có vài thiếu nữ mặc váy vải bố, đầu cài trâm gỗ đang chọn son,

trong số đó có một người con gái đang rời khỏi sạp hàng, đột nhiên vấp một cái

liền thất thanh kêu lên: “Ai da!”.



Bản tiên quân định bụng giang tay ra đỡ nàng, nhưng một tay

đang bận nắm Thiên Xu, tay còn lại thì cầm cái bánh nóng Hoành Văn ăn dở, vạt

áo thì bị Hoành Văn túm gọn, nhất thời không giơ được cái tay nào ra cả, liền

xoay người một cái, thiếu nữ kia vừa khéo nhào vào trong lòng của bản tiên

quân, không xiên không lệch.



Nàng kinh hoảng kêu một tiếng “Ôi chao”, ta cũng sững cả người,

cảm thấy có một thứ gì đó vừa nhẹ nhàng đáp xuống đầu mình.