Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 17 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Nhất định là do Ngọc Đế an bài, hôm đó Đan Thành Lăng đã giết

toàn bộ tri phủ cùng nha dịch trong nha môn diệt khẩu, lại để sót một sư gia chạy

thoát.



Lời kêu gọi đầu hàng của Đông Quận với triều đình đã được chứng

thực bằng lời kể của sư gia, bách tính bạo loạn, quân đội nhất thời cũng bung

bét như nồi cháo lỏng. Binh lực ít ỏi trong thành vốn đã không đủ sức chống lại

đại quân ở ngoài thành, dân chúng đương lúc bàng hoàng không biết trốn đi đâu lại

biết được chuyện này, liền kết bè kết đội xông lên muốn tìm giết hai kẻ đầu sỏ

– Đan Thành Lăng và Mộ Nhược Ngôn.



Đoàn người cầm đuốc lao về phía phủ tướng quân trước, nhưng

Đan Thành Lăng được mấy gã tử sĩ hộ tống rời đi, phủ tướng quân sớm trống không

một mảnh. Đám đông lục soát mấy vòng trong phủ tướng quân, đập phá lung tung.



Một lát sau, có kẻ đột nhiên hét lớn: “Nhất định Đan Thành

Lăng đã trốn mất rồi, mau tới chỗ ở của tên họ Mộ kia!”.



Đuốc cháy tụ thành một đống, chen chúc lao ra khỏi phủ tướng

quân, có mấy cây đuốc bị người ném vào trong phòng, căn phòng lập tức đùng đùng

bốc cháy.



Kéo dài được một khoảng thời gian, Đan Thành Lăng hẳn đã dẫn

Mộ Nhược Ngôn thoát khỏi khu nhà kia rồi.



Nhưng người trong thành thì muốn giết họ, đại quân của Đông

Quận và triều đình lại bủa vây trùng điệp ngoài thành, hai người ấy trốn thế

nào đây?



Ta cưỡi gió bay thẳng tới Mộ phủ, trên đường lớn, đèn đuốc tụ

lại với nhau, tựa như một con rồng lửa đang uốn mình lao thẳng về hướng này.



Cửa chính của Mộ phủ mở toang, Đan Thành Lăng và Mộ Nhược

Ngôn lại đang ở trong sân, sừng sững đứng đối diện nhau.



Bản tiên quân thở dài, Nam Minh ơi là Nam Minh, đương lúc

nguy cấp, ngươi còn cùng Thiên Xu đứng trơ ra đó làm gì? Y không muốn đi thì

đánh cho ngất rồi khiêng đi là được. Không thấy đám người muốn chém chết hai vị

đã sắp kéo tới trước cửa rồi sao!



Ta hạ đám mây xuống thấp, nghe thấy tiếng Nam Minh nói rằng:

“… Ha ha, được lắm, đến cả ngươi cũng xem ta là tên ác ôn tội ác tày trời, ta

còn gì để nói nữa đây”.



Mộ Nhược Ngôn nói: “Thực ra đều là nghiệt căn do ta trồng xuống,

hoàn toàn không liên quan gì đến ngươi”.



Tay Nam Minh đưa tới, bóp chặt lấy cằm Mộ Nhược Ngôn: “Đến

giờ phút này ngươi vẫn còn hối hận vì đã giết Lý Tư Minh sao?”



Đuốc lửa đã áp sát tới trước cửa, đoàn người trông thấy cửa

chính mở toang, đều sửng sốt cả người, có kẻ quát ầm lên: “Mẹ nó chứ, lại chơi

trò vườn không nhà trống à?”.



Ngay tức khắc liền có giọng khác tiếp lời: “Mặc kệ có phải

vườn không nhà trống hay không, chúng ta cứ xông vào rồi nói tiếp”. Vài tiếng

hùa theo lác đác vang lên, nhưng không kẻ nào dám nhúc nhích.



Đan Thành Lăng bóp chặt quai hàm của Mộ Nhược Ngôn, bốn mắt

nhìn nhau, lại đột nhiên buông tay ra, nói: “Mộ gia các ngươi bị tịch biên gia

sản, chém hết cả nhà, đều là vì đã thu nhận Đan Thành Lăng này. Ngươi và ta rốt

cuộc là ai thiếu nợ ai?”. Đột nhiên chưởng phong lao tới như điện xẹt, mặt Mộ

Nhược Ngôn còn chưa kịp đổi sắc thì đã bị Đan Thành Lăng đánh một chưởng trúng

gáy, cả người mềm oặt ngã xuống.



Đan Thành Lăng vỗ tay, gọi mấy gã hắc y vệ tới, lạnh lùng ra

lệnh, “Dù phải liều tính mệnh, các ngươi cũng phải mang Mộ công tử ra khỏi

thành!”.



Đuốc cháy chiếu cả một góc trời đỏ rực, Đan Thành Lăng cởi

áo giáp ra, cúi người nhìn Mộ Nhược Ngôn, thấp giọng nói: “Đan Thành Lăng ta

dám làm dám chịu, không cần người khác nhận tội thay mình”, sau đó hắn nâng trường

đao lên, sải bước ra cửa chính.



©STE.NT



Bước tới trước cửa, Đan Thành Lăng dựng đao đứng đó, nói:

“Các ngươi muốn giết bản tướng, vậy kẻ nào có gan lên trước?!”.



Đuốc lửa bập bùng, bóng đao vung lên, tiếng “giết” bắt đầu

vang.



Một gã hắc y vệ cõng Mộ Nhược Ngôn trên lưng, những kẻ khác

vây lấy y, sau đó chạy về hướng sân sau.
Bích Hoa Linh quân nói: “Ây da, nhích một chút là thấy liền

à”. Sau đó nhấc lồng vàng ra, luồng sáng bạc trên mặt đất càng lúc càng lớn, cuối

cùng dần dần biến mất.



Bích Hoa nâng lên một khối ánh sáng màu vàng nhạt từ trong ấy,

thở dài nói: “Đây chính là tiên phách của Nam Minh Đế quân. Ba nguồn tiên lực của

sư tử tuyết, Hoành Văn Thanh quân và lồng Trấn linh cùng lúc tung ra, xác thịt

phàm trần làm sao chịu được đã sớm tan thành mây khói rồi. Hồn phách của Nam

Minh Đế quân tạm thời bị giam trong khối ánh sáng tròn này”.



Nói thật, bản tiên quân lúc này không hơi sức đâu mà đi quan

tâm hồn phách của Nam Minh tròn hay dẹt, ta trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm mặt

đất. Sau khi ánh sáng bạc tan đi, có hai đứa bé dáng vóc tầm mười một, mười hai

tuổi đang nhắm mắt nằm trên cỏ, một đứa tay nắm chặt cây quạt giấy của Hoành

Văn, đứa còn lại thì đeo miếng ngọc bội của Thiên Xu trên cổ.



Bản tiên quân nghe thấy tiếng mình lắp bắp vang lên: “Cái

cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái…”.



Bích Hoa Linh quân nói: “Khụ, cái này… Hoành Văn Thanh quân…

pháp giới của hắn cùng với thú khí của sư tử tuyết va chạm, bị trọng thương, may

mà lồng Trấn Linh kịp thời chụp xuống, tiên khí của hắn lại quay về cơ thể. Có

điều, cái lồng Trấn Linh này… khụ… lúc dùng nó thì cũng gây ra chút xíu ảnh hưởng

đối với thần tiên… thế nên có khả năng Thanh quân tạm thời phải biến thành bộ dạng

này, mất đi chút ký ức, có lẽ ở lại trần gian mấy ngày là sẽ khôi phục lại

thôi…”.



Bản tiên quân trừng mắt nhìn phía trước, ngón tay có chút

run rẩy.



Bích Hoa Linh quân nói tiếp: “Có điều, Thiên Xu Tinh quân lại

không bị giống như Nam Minh Đế quân, quả có hơi kì quái. Nhưng thân thể hiện tại

của hắn thực sự là thần tiên, xác thịt phàm trần kia hẳn đã tan thành tro bụi

giống Nam Minh Đế quân rồi. Đại khái là do Hoành Văn Thanh quân đã dùng pháp giới

bảo vệ hắn, miếng ngọc bội kia lại được Thiên Xu đeo bên mình khi còn trên tiên

giới, là vật có linh khí, cũng che chở cho Thiên Xu, nên sự tình mới thành ra

như vậy. Hẳn là… cũng giống Hoành Văn Thanh quân, tạm thời lùi về thân xác và

tâm trí của hài đồng, ở trần gian mấy ngày là sẽ ổn”.



Bản tiên quân đưa mắt trông Hoành Văn phiên bản trẻ con và

Thiên Xu trong bộ dạng nhi đồng, vẫn chưa hoàn hồn nổi.



Cách chỗ Hoành Văn không xa, là Cục Lông đã bị đánh trở lại

nguyên hình, toàn thân đầy máu. Nhưng ta thấy bụng của Cục Lông vẫn hơi phập phồng,

dường như còn thoi thóp thở.



Một khối ánh sáng mờ mờ màu lục nhạt vây lấy thân thể Cục

Lông, bản tiên quân bước tới cạnh hồ ly, luồng sáng yếu ớt ấy dần dần tụ lại,

biến thành một cụm sáng bé xíu, khẽ dụi vào đầu của hồ ly, lóe lên một chút, rồi

nhạt dần, từ từ biến mất.



Thì ra mèo rừng đã giãy hồn phách của mình ra khỏi cơ thể sư

tử tuyết, dung hồn phách cùng đạo hạnh nhỏ nhoi của nó bảo vệ cho hồ ly, mới

giúp hồ ly giữ lại được hơi thở mong manh.



Bích Hoa Linh quân bước lại gần, trị vết thương cho hồ ly,

thở dài nói: “Thật đáng tiếc, đạo hạnh mấy nghìn năm của con tuyết hồ này đã bị

đánh tan hết rồi, chỉ có thể trở lại làm một con hồ ly tầm thường thôi”.



Bản tiên quân truyền cho hồ ly một chút tiên lực. Bích Hoa

Linh quân nói: “Bản quân phải đem sư tử tuyết và hồn phách của Nam Minh Đế quân

trở lại thiên đình, bẩm báo Ngọc Đế. Ngươi… ai da, lần này ngươi không trốn được

thiên phạt rồi…”.



Y than thở rồi lại vỗ vai bản tiên quân, “Tống Dao huynh, chúng

ta làm tiên hữu đã bao năm rồi, lần này ta lại giúp ngươi một lần vậy. Hoành

Văn Thanh quân và Thiên Xu Tinh quân tạm thời sẽ ở lại nhân gian cùng ngươi. Đợi

ta trở lại thiên đình bẩm báo cho Ngọc Đế xong, trần gian cũng trôi qua được mấy

ngày, phỏng chừng Hoành Văn Thanh quân và Thiên Xu Tinh quân cũng khôi phục lại.

Tới lúc đó, trời ơi, đành xem Ngọc Đế phán xử thế nào thôi”.



Ta chắp tay, “Đa tạ!”.



Bích Hoa Linh quân nói: “Khách khí làm gì. Ta cùng với mấy vị

tiên hữu Đông Hoa, Kim Tinh, Lão quân đều sẽ cầu tình thay ngươi, cũng chưa chắc

đã phải lên Tru Tiên Đài thử đao đâu. Đến lúc đó ngươi nhất định phải mời chúng

ta uống rượu đấy”.



Ta chắp tay đáp: “Nhất định nhất định”.



Linh quang vút lên, Bích Hoa Linh quân đã trở lại thiên

đình.