Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 2 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Ta vốn là chỉ là một tán tiên[1] tiêu dao tự tại trên thiên
đình, hư hư thực thực nhận một phong hiệu là Quảng Hư Nguyên quân. Bởi vì phong
hiệu khó đọc, các vị tiên gia trên thiên đình đều gọi ta là Tống Dao Nguyên
quân.
[1] Tán tiên: Chữ “tán” vốn để chỉ người có hành vi phóng
khoáng, nói năng hài hước, tự do tự tại, thích an nhàn. “Tán tiên” dùng để chỉ
những thần tiên không muốn đứng vào hàng tiên ban để chịu quản lý ước thúc, đảm
nhận chức vụ quan trọng rồi được ban thưởng, mà chỉ cầu tiêu dao tự tại trà trộn
nhân gian.
Tống Dao vốn là tên của ta trước khi trở thành tiên.
Khi ta còn làm người phàm ở chốn nhân gian, cũng là một người
nhàn tản tự tại. Khi ấy còn trẻ, kiêu ngạo ngông cuồng, ra vẻ phong lưu, vốn chẳng
có tí gì dính dáng tới bốn chữ tu tiên tu đạo. Rồi có một ngày, khi Thái Thượng
Lão quân mở lò luyện đan ra đã lỡ tay đánh rơi một viên kim đan xuống hạ giới.
Kim đan vừa khéo rơi vào nồi mỳ ở chợ, ông chủ quán nghĩ đó chỉ là một viên
phân chim từ trên trời rớt xuống, lấy cái muôi lớn khuấy khuấy vài cái, sau đó
múc đầy một bát cả nước lẫn mỳ. Người khách bất hạnh ăn phải bát mỳ đó, chính
là ta.
Tới bây giờ ta vẫn còn rất khâm phục bản thân, ngày đó lửa
đói lên cao, thiêu mù đôi mắt, kim đan to bằng viên phân chuột ấy, cứ thế theo
nước mỳ trôi vào bụng ta.
Ngay tối hôm đó, lúc mặt trời mới lặn, khi trăng lạnh vừa
lên, trên đỉnh đầu ta tụ đóa tam hoa[2] , cưỡi đám tường vân[3] , thăng thiên.
[2] Nguyên văn là “tam hoa tụ đỉnh”. “Tam hoa” ở đây bao gồm:
Ngọc hoa biểu thị cho “Tinh”; Kim hoa biểu thị cho “Khí”; Cửu hoa biểu thị cho
“Thần” của con người. “Tam hoa tụ đỉnh” biểu thị tinh, khí, thần hợp nhất, con
người đạt đến cảnh giới thăng hoa.
[3] Tường vân: Mây lành.
Từ đó về sau, ta trở thành tiên.
Tiên sử dẫn ta tới điện Linh Tiêu bái kiến Ngọc Đế, ngài
nói: “Tiên có nguồn gốc của tiên, một là tu luyện mà thành, hai là sinh ra đã
có, còn có một loại nữa, là nhặt được giữa đường”.
Thần tiên “nhặt được” giữa đường không có danh hiệu nào để
quân là kẻ can trường oai hùng bất phàm một cõi, Thiên Xu Tinh quân lại là một
vị công tử ốm yếu văn nhã, Nguyệt Lão đã căng sẵn một sợi dây tình cỡ bằng ngón
tay giữa hai người, sau đó thắt một cái nút thật to. Thiên Xu và Nam Minh, từ
lúc thiếu niên đã tình sâu ý đậm, ngươi tình ta oán, thề non hẹn biển, sông cạn
đá mòn. Bản tiên quân phải lãnh nhiệm vụ làm cây gậy chọc ngang, hai người họ gặp
nhau thì ta nhào ra chia rẽ, thư từ qua lại ta phải chặn, sống không gặp mặt,
chết chẳng gần nhau.
Ta đem cái vở kịch rách nát đó tỉ mỉ ngẫm một hồi, ngẫm hoài
ngẫm mãi, ngẫm thế nào vẫn thấy ta mới là người cần phải lên Tru Tiên Đài.
Hơn mười ngày nữa trôi qua, thời gian hạ giới cũng đã đến,
chúng tiên tiễn ta tới Nam Thiên Môn. Ngoài cửa Thiên Môn, ta nắm chặt cánh tay
của Hoành Văn Thanh quân: “Ta đi chuyến này chắc chỉ vài ngày là về, Quỳnh Lộ
trong phủ nhất định phải giữ lại một ít cho ta”.
Hoành Văn Thanh quân nheo mắt cười: “Yên tâm, chắc chắn sẽ
giữ lại chờ ngươi trở về”. Sau đó vỗ vai ta một cái, mặt kề sát lại: “Chỉ có điều,
lần này ngươi xuống nhân gian, nhất định phải giữ mình cho tốt, ổn định tiên
tính hằng đêm chung gối cùng giường với Thiên Xu Tinh quân vạn lần không thể
dao động tiên căn đấy”.
Ta giật mình thốt lên: “Cái gì?”.
Gương mặt tao nhã của Hoành Văn Thanh quân giờ đang cười đến
độ vẻ thối nát hiện lên hết cả: “Còn giả vờ cả thiên giới còn ai không biết, Tống
Dao ngươi lần này xuống trần nhập vai công tử Phiên vương, phải giả vờ yêu say
đắm Thiên Xu Tinh quân. Ngọc Đế phạt hắn ngay cả tương tư cũng chẳng có thời giờ,
sai ngươi nhốt hắn trong vương phủ, từ nay theo sát bên người, đêm đêm cùng giường
mà ngủ”.
Ngọc Đế lừa ta!!! Mệnh Cách Tinh quân rõ ràng không đề cập đến
vụ này!?
Hoành Văn vung tay áo cản đường ta: “Ngươi định làm gì?”.
Ta tức giận, áp chế khí thế của Hoành Văn: “Đi tìm Ngọc Đế,
ta không làm nữa!”. Lão già Ngọc Đế này, dám lừa ta ngủ cùng với Thiên Xu!
Hoành Văn nói: “Chuyện tới nước này rồi mới nói không làm,
ngươi vốn đã không còn quyền quyết định nữa rồi” , sau đó nhìn ta, cười có chút
hả hê. Gió mạnh thốc tới, bản tiên quân một phen lảo đảo, ngã khỏi Thiên Môn.