Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 3 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Mồng Hai tháng Năm năm Bính Tử, bản tiên quân cưỡi một đám
tường vân tới phủ Thượng Xuyên, gió từ từ thổi mạnh, kẻ đi đường ngửa đầu nhìn
ngắm, cả đám người vội vàng chạy tán loạn, gã bán hàng rong luống cuống tay
chân, bản tiên quân còn nghe thấp thoáng có tiếng hô: “Trời âm u, sắp có mưa,
nhanh dọn hàng về thôi”.
Người phàm ngu dốt, bản tiên quân không thèm chấp nhặt với bọn
họ!
Mệnh Cách Tinh quân dẫn ta bay tới gần Ninh Bình Phiên vương
phủ của Đông Quận, chỉ vào một chỗ trong hậu hoa viên: “Đó chính là thân thể của
Nguyên quân”.
Trong hậu hoa viên có một cái ghế dựa, mấy đứa trẻ ranh mới
vài tuổi đang vây quanh một người không hề nhúc nhích, bò lên bò xuống. Cái người
vẫn nằm yên đó chính là tiểu công tử Lý Tư Minh của Phiên vương, cũng là bản
tiên quân sau này. Ta tỉ mỉ nhìn trái nhìn phải, ánh mắt vô hồn, vẻ mặt ngu
ngơ, trên đầu còn bị mấy đứa trẻ ranh cắm đầy hoa với cỏ: “Người này… dường như
bị… thiểu năng”.
Mệnh Cách Tinh quân cười gượng: “Khụ, thân thể này vốn là
chuẩn bị cho Nguyên quân, Nguyên quân chưa đến đương nhiên là không hồn không
phách, chỉ biết ăn uống lung tung. Canh giờ đã tới, mong Nguyên quân nhanh chóng
nhập thân”. Không đợi bản tiên quân nói câu nào lão đã niệm kinh quyết, ngón
tay bắn ra, kim quang lóe lên trước mắt bản tiên quân, trong nháy mắt ta đã bị
kinh quyết ném về phía hoa viên.
Cảm giác cực kỳ quen thuộc của mấy nghìn năm trước lan khắp
toàn thân, quá trình nhập xác của bản tiên quân thành công rực rỡ.
Ta làm thần tiên tiêu dao tự tại suốt mấy nghìn năm, đời này
nhờ ơn Ngọc Đế “được” trở lại làm người, cái cảm giác chân đạp trên đất đầu đội
trời xanh, tứ chi nặng nề, miệng nếm được đủ vị đắng mặn ngọt chua cay, tai
nghe được âm thanh trần thế, thật là quá thân quen.
Thứ đè nặng trên người lại giãy giụa bò cao hơn, ta mở mắt
ra, nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đen láy, hé miệng cười
trông đến khả nghi, để lộ hàm răng nhỏ nhắn thiếu mất hai cái răng cửa, bàn tay
đen sì lấm lem đất giơ một nắm bùn lên, chuẩn bị tống vào miệng ta.
“Hì hì, tiểu thúc thúc ngoan ăn nó đi. Tiểu thúc thúc ăn đi
nào.”
Ta hiền lành cười, giơ tay vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan, xuống khỏi
người tiểu thúc thúc, về tìm cha mẹ con đi.”
Thằng bé chớp chớp con mắt tròn xoe. Nghiêng đầu nhìn ta. Ta
cũng nghiêng người, nhấc một đứa khác đang định leo từ đùi lên hẳn đầu mình xuống:
“Ngồi nghiêm đi thẳng, là căn bản của việc làm người, thầy giáo không dạy con
sao?”.
Cũng lại một đôi mắt tròn xoe! Nó chăm chăm nhìn ta một lúc,
sau đó ngoạc mồm ra, cái thằng bé này so với đứa ban nãy cũng tinh ranh hơn hẳn.
Nhóc ranh “Oa” một tiếng, gào khóc ầm trời: “Mẫu thân! Mẫu
thân! Mẫu thân! Mẫu thân! Tổ phụ! Tiểu thúc thúc dọa người ta!!!”.
Nhất thời xôn xao cả phủ, nha hoàn nghe tiếng khóc chạy tới,
nha hoàn gọi gia đinh, gia đinh kêu tổng quản và nhũ mẫu, nhũ mẫu dìu phu nhân
ra. Hai gã gia đinh cường tráng, trung thành tận tâm, khí thế như Võ Tòng lên
núi đánh hổ năm xưa, bế thốc hai vị tiểu thiếu gia bên cạnh ta lên. Ta nhìn hai
người họ, nở nụ cười cực kỳ thân thiện, hai người lại lộ ra vẻ mặt kinh khiếp,
chạy bán sống bán chết tới tận hành lang.
Mấy cái đầu lấp ló, núp cách ta phải đến tám trượng hai thước[1]
, nhìn chòng chọc vào bản tiên quân như nhìn thấy hồn ma.
[1] Một trượng bằng mười thước, một thước bằng một phần ba
mét.
Có mắt mà không thấy được chân tiên, bản tiên quân vẫn không
thèm chấp nhặt với đám này.
Mấy gã hộ vệ vác đao vây quanh một vị mặc áo bào thêu hình
mãnh hổ màu đỏ tía, tóc mai hoa râm, râu mép cũng hoa râm, mặt vuông chữ điền,
in hằn đủ dấu vết sương gió. Không cần nói cũng biết đây là Phiên vương của
Đông Quận rồi. Bản tiên quân tạm thời phải làm con ông ta, lần gặp đầu tiên
cũng cần vun đắp tí cảm tình.
Ta chậm rãi bước về phía trước, chắp tay cúi người, cung
kính hô một tiếng.
“Phụ thân.”
Trong đôi mắt hổ của Đông Quận Vương, ánh sáng bí ẩn bắn ra
bốn phía, nhìn chòng chọc vào bản tiên quân. Thằng con ngốc bỗng nhiên tỉnh ra,
khỏi nghĩ cũng biết là chuyện kích động đến thế nào. Đông Quận Vương vui mừng tới
độ mặt tái mét, cả người run cầm cập, tròng mắt đảo lên, sau đó… ngất.
Tống Dao Nguyên quân ta biến thành Lý Tư Minh, cực kỳ thuận
lợi.
Người trong Đông Quận Vương phủ nhìn ta, run rẩy tròn một
thời giản lược đi mấy chữ, không ảnh hưởng đến việc lớn, không ảnh hưởng đến việc
lớn”. Nói xong liền móc sổ thiên mệnh ra, giở tới một trang, ta nhận sổ từ tay
lão, thấy trên sổ có ghi, giờ Thìn Mộ Nhược Ngôn gặp cướp trên đường núi, Lý Tư
Minh có được Mộ Nhược Ngôn.
Thì ra là thế. Lão già lười biếng, viết cũng coi như chuẩn!
Mệnh Cách Tinh quân thấy sắc mặt bản tiên quân không tốt đẹp
gì, bèn giấu quyển sổ thiên mệnh vào trong tay áo, vẻ mặt thành khẩn: “Chuyện
gì cũng có tốt xấu, thiên mệnh cũng vậy. Có điều sự tình thay đổi như thế này,
Thiên Xu lại thành ra nợ ngươi một món ân tình, cũng là chuyện tốt”.
Ta thờ ơ nói: “Thật không đấy?”.
Mệnh Cách Tinh quân chắp tay: “Nguvên quân phụng ý chỉ của
Ngọc Đế để cho Thiên Xu chuyển thế, chịu một đời tình kiếp. Đối với người chí
tình, bi ai lớn nhất không gì ngoài mấy chữ: Tổn thương tình cảm. Tổn thương tổn
thương, nếu đã vô tình thì từ đâu mà có tổn thương?”
Lòng ta khẽ run lên: “Nghe lão nói, chẳng lẽ là muốn ta hư
tình giả ý, khiến Thiên Xu động tình?”.
Mệnh Cách Tinh quân nói, ý vị sâu xa: “Đó cũng coi như một
cách, cưỡi mây hay lướt gió, chọn phương pháp nào đều phụ thuộc vào Nguyên
quân”.
Gương mặt ta co giật, chuyện bản tiên quân có khúc mắc với
Thiên Xu chúng tiên đều biết, Ngọc Đế nhất định nghĩ ta sẽ nhẫn tâm, mặc kệ
Thiên Xu quyết tâm chỉ yêu Nam Minh Đế quân cũng được, dụ y thật lòng cảm mến
Lý Tư Minh cũng xong. Bản tiên quân chỉ cần giở thủ đoạn, làm mấy chuyện thiếu
đạo đức với y là thiên hạ thái bình.
Mệnh Cách Tinh quân đi rồi, ta ở trong phòng lưỡng lự một
lúc, cuối cùng cũng đóng cửa đi ra.
Nha hoàn báo lại, người kia đã được thu xếp ổn thỏa, đang ở
trong một gian phòng trống.
Ta thong thả bước tới trước cửa phòng, đẩy cửa ra, đi đến
bên giường, ngẩn người.
Người nằm trên giường rõ ràng là Thiên Xu Tinh quân mà bản
tiên quân vẫn thường thấy lúc còn ở thiên đình. Đường nét khuôn mặt, ngũ quan
giống hệt như nguyên bản, chỉ là sắc mặt có chút xanh xao, kém đi một chút, người
cũng gầy hơn.
Bị chân dung kia dọa cho một trận, giờ nhìn gương mặt này,
nhất thời ta cảm thấy như vừa nhặt được kho báu. Ngọc Đế tuy rằng thiếu đạo đức,
nhưng trên phương diện này, cũng coi như không quá đáng.
Mái tóc đen tuyền của y còn hơi ướt nước, xõa xuống bờ vai.
Bên cạnh có đặt một khối ngọc, bản tiên quân cầm lên nhìn qua, mặt ngọc trơn nhẵn,
chắc hẳn thường được người kia ngắm nghía vuốt ve, chẳng lẽ là vật đính ước mà
Nam Minh Đế quân tặng cho y?
Thiên Xu Tinh quân, từ nay về sau, bản tiên quân nhất định
phải làm vài chuyện, ngươi chớ trách ta. Tống Dao Nguyên quân ta không phải là
kẻ thích lấy việc công trả thù riêng, chỉ là Ngọc Đế đã hạ chỉ, tránh cũng
tránh không xong. Dù bản tiên quân không ra mặt, Ngọc Đế cũng sẽ phái thượng
tiên khác xuống. Đời này, ngươi nhất định phải chịu khổ rồi.
Ta đặt miếng ngọc lại bên gối.
Hô hấp của người trên giường khẽ thay đổi, mí mắt run rẩy,
ta chấn chỉnh lại tinh thần, đứng nghiêm chỉnh bên giường.
Thiên Xu nhìn bản tiên quân, ánh mắt trong veo mang theo một
tia nghi hoặc. Ta trông gương mặt thanh nhã đã quen biết cả nghìn năm kia, cười
cực kỳ hào sảng.
“Mộ công tử tỉnh rồi ư?”
Gương mặt mê man thoáng nét giật mình, gương mặt trắng bệch
lại tái thêm một chút. Ta cố kéo căng da mặt, khiến nụ cười rộng hơn một chút.
“Tại hạ là Lý Tư Minh, gia phụ là Đông Quận Vương Lý Cư Đường.
Tại hạ ngưỡng mộ công tử đã lâu, vô tình biết được công tử ghé qua tiểu quận, đặc
biệt thỉnh công tử tới tệ xá ở vài hôm.” Mệnh Cách Tinh quân đã nói, phải nhân
lúc Thiên Xu mới tỉnh, nói bản tiên quân đã nhìn trúng y rồi, cái này gọi là
nhân lúc người ta chưa đứng vững, giáng thêm một quả búa tạ vào đầu.
Ây da, chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, bản tiên quân
kiến thiết xong tư tưởng, thu nụ cười hào sảng về, trưng nụ cười háo sắc ra.
“Mấy năm trước tại hạ đã mơ một giấc mộng, trong mộng có vị
tiên nhân, cùng ta mây mưa một đêm trên núi. Hôm nay nhìn thấy Mộ công tử mới
biết, thì ra tiên nhân trong mộng đang ở ngay trước mắt.” Ta nắm lấy cổ tay Mộ
Nhược Ngôn, ây dà, da bọc xương, không thuận tay lắm.
“Nhược Ngôn, đời này kiếp này ta sẽ giữ ngươi bên cạnh, quyết
không buông tay.”