Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 4 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Trời đã hoàng hôn, ánh tà dương phá song cửa sổ mà vào, sắc
đỏ nhuộm vàng. Cuối hạ đầu thu, gió đêm mát rượi, thấm đượm hương sen tàn trong
ao nhỏ.
Tình này cảnh này sao mà phong nhã, Mộ Nhược Ngôn nhìn ta
không chuyển mắt, thần sắc hệt như một chậu nước trong veo, dao động ban nãy chỉ
như gợn nước lăn tăn, dần phẳng lặng lại như mặt gương. Thiên Xu chuyển thế, quả
nhiên vẫn giống lúc ở thiên đình, thích làm ra vẻ thanh cao, mặt không đổi sắc.
Trong lòng thì loạn, ngoài mặt vẫn cố chịu đựng, chịu đến lúc tự biến mình
thành con ma ốm như thế này.
Mộ Nhược Ngôn mở lời, thanh âm ôn hòa, câu đầu tiên nói ra lại
khiến ta có chút bất ngờ: “Lý công tử chính là người con út của nhà Đông Quận
Vương gia mà người ta vẫn đồn là Tinh quân giáng thế đó sao?”.
Lời đồn lan truyền đúng là nhanh, ta buông lỏng tay của
Thiên Xu ra, khoe hàm răng trắng, “Hổ tinh hạ phàm chỉ là lời xằng bậy mà đám lừa
đảo bịp bợm trên giang hồ treo bên cửa miệng, thiên hạ này làm gì có những chuyện
thần kỳ hiếm lạ như thế”. Tinh quân đầu thai thực sự là ngươi – là vị Thượng
quân đang ngồi ở trên giường đây này, khiến bản tiên quân cũng bị liên lụy, phải
theo ngươi xuống trần chịu khổ.
Mộ Nhược Ngôn nhỏm dậy khỏi giường: “Chuyện này tại hạ cũng
chỉ vô tình nghe được lúc đi qua quán trà nơi dân dã”, sau đó nở nụ cười, “Nếu
có chỗ nào mạo phạm, xin công tử lượng thứ”.
Ta nhích lại gần trước mặt Mộ Nhược Ngôn thêm chút nữa, cúi
đầu, nhìn sâu vào mắt y, “Ngươi giờ đây đã là người của ta, đôi ta nói chuyện
còn cần gì khách khí”.
Thiên Xu Tinh quân à, nghe xong câu nói kiên quyết này,
ngươi phải chống đỡ cẩn thận đấy.
Sắc mặt Mộ Nhược Ngôn lại càng vàng hơn, gió mát thổi vào
phòng, tung lên tà áo đơn hơi mỏng, cơ hồ muốn thổi bay thân thể đối phương, vẫn
là nụ cười nhạt ẩn hàm khách khí, vẫn là dáng vẻ cố giữ nét thanh tao. Bản tiên
quân khẽ thở dài trong lòng, nhìn y mấp máy đôi môi trắng bệch, nói với ta rằng:
“Hôm nay có may mắn vào được trong nội viện của Đông Quận Vương phủ, chắc hẳn
công tử đã sớm biết rõ hành tung lần này của tại hạ. Ơn cứu mạng trên núi ngoài
thành, tại hạ cảm kích không thôi…”.
Ta chặn ngang lời y, “Đừng nói mấy câu không biết lấy gì báo
đáp, từ nay về sau, tháng ngày ngươi ở cạnh ta vẫn còn dài lắm, muốn báo đáp thế
nào mà không được”.
Sắc tái xám trên mặt Mộ Nhược Ngôn lại u ám thêm vài phần, y
vội dùng ống tay áo che miệng, ho vài tiếng, sau đó cười khổ.
“Trước mặt người ngay không nói lời mờ ám, Mộ Nhược Ngôn
thân là trọng phạm triều đình đang lẩn trốn, Lý công tử lại mang tại hạ vào
trong Đông Quận Vương phủ, phỏng chừng đã có an bài. Tại hạ đã sớm lâm vào bước
đường cùng, sống chết đành phó mặc cho trời. Nhưng không biết bản thân còn gì
đáng giá để Đông Quận Vương phủ phải phí công phí sức như thế.”
Giọng điệu sao mà cay đắng, bản tiên quân nhìn bộ dạng liêu
xiêu sắp đổ của y một lúc lâu, mới bất đắc dĩ đưa tay đỡ y một chút. Mộ Nhược
Ngôn không kịp lui lại phía sau, cả thân người đột nhiên cứng đờ như đá. Này, bản
tiên quân cùng lắm cũng chỉ lên mặt nói được vài câu, chứ có động tay động chân
gì thật đâu mà.
Thế nhưng cái vai gian ác bề ngoài này vẫn cứ phải diễn cho
xong, ta nửa dìu nửa ôm Thiên Xu, nói rằng: “Nhược Ngôn là người thông minh, ta
cũng không dối ngươi làm gì. Lần này bắt được ngươi, ta vốn muốn áp giải về
kinh, chỉ có điều bản công tử vừa nhìn thấy Nhược Ngôn đã một lòng cảm mến,
nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn giữ ngươi lại trong vương phủ. Thứ nhất là có thể
cùng ngươi thường xuyên gần gũi. Thứ hai…”.
Ta nhặt một sợi tóc vương trên vai y ra, âm trầm cười lạnh,
“Vị Đan tướng quân của ngươi cũng là một nhân vật tuấn kiệt phong lưu, nếu có
thể nhờ việc này mà kết giao với hắn, quả thực cũng là một chuyện tốt đẹp”.
Cũng không chờ nhìn sắc mặt Thiên Xu, ta phẩy ống tay áo,
xoay người, cười dài một tiếng: “Nhược Ngôn chắc cũng mệt rồi, trước tiên cứ chợp
mắt chốc lát, đợi đến khi ánh trăng sáng rõ, ta sẽ lại đến đây cùng ngươi tận
hưởng một đêm tươi đẹp”.
Sải bước ra khỏi cửa, vầng mặt trời ban chiều chỉ còn phân nửa,
ráng mây rực rỡ. Ta căn dặn tiểu nha hoàn, “Lấy chút trà nóng và trái cây, hầu
hạ Ngôn công tử dùng đi”. Sau đó bước nhanh về phòng ngủ, rót liền hai chén trà
lạnh, sờ soạng cánh tay phải ban nãy mới dùng để ôm Thiên Xu cứ cảm thấy có
chút kỳ quái không diễn tả cho rõ được. Liếc mắt trông thấy một mái đầu bé xíu
ló ra từ phần dưới của khung cửa, đang chu cái miệng thiếu mất hai cái răng ra,
nhìn chằm chằm ta, thì ra là đứa cháu nhỏ của bản tiên quân, Lý Tấn Ninh – con
trai của Lý Tư Hiền.
Thằng bé này ở trong vương phủ, ai gặp cũng phải đau đầu, đã
tinh ranh lại còn gan lớn. Ngày ấy trong viện, bản tiên quân từng dọa nó và Lý
Tấn Thù – con trai của Lý Tư Nguyên một trận. Sau đó ta lại bị người ta coi là
hổ tinh hạ phàm, cả ngày lượn qua lượn lại trong vương phủ, Tấn Thù cứ nhìn thấy
ta là chạy, chỉ dám nép sau cây cột nơi góc phòng, ló nửa cái đầu ra nhìn lén.
Còn Tấn Ninh thì lại vui tươi hớn hở mà bám đuôi ta, ban đầu thì chỉ đi theo,
sau lại lén lén lút lút ném mấy viên đá nhỏ vào lưng ta. Có một ngày, ta đang
ngồi nghỉ tạm trong đình ở vườn sau, nó lăn từ trong bụi cỏ ra, nhào vào đầu gối
ta, mở to đôi mắt tròn xoe, hỏi bằng giọng cực kỳ trịnh trọng: “Tiểu thúc thúc,
ai cũng nói thúc là do yêu tinh bạch hổ biến thành, có phải gạt người không
đó?”.
Ta nói: “Là Bạch Hổ Tinh, không phải yêu tinh bạch hổ”. Bản
tiên quân biến thành hổ tinh cũng coi như xong, giờ lại bị nói thành hổ yêu
tinh thì còn gì là mặt mũi thần tiên nữa?
Lý Tấn Ninh phùng má nói:’“Nói tiểu thúc thúc là yêu tinh bạch
hổ nhất định là gạt người thôi!!! Mặt con hổ trông tròn tròn, mặt tiểu thúc
thúc có tròn đâu, tiểu thúc thúc không phải con hổ!”.
Ta nghe thế mà lệ nóng dâng đầy hốc mắt, xem đi xem đi, thằng
bé này hiểu biết đến nhường nào. Cái vương phủ này từ trên xuống dưới cả đống
người, lại chẳng có ai bằng một thằng bé mới bảy, tám tuổi ranh.
Ta vươn tay xoa đầu Lý Tấn Ninh, nó lập tức lộ ra hàng răng
cửa bị thiếu mất hai cái, sau đó dùng cả tay lẫn chân mà bò lên đầu gối ta, “Tiểu
thúc thúc, thúc không phải hổ yêu tinh, vậy có kể được chuyện về hổ yêu tinh
không?”.
Ta nở một nụ cười thật hiền từ mà đáp: “Được chứ. Không
riêng gì hổ yêu tinh, cả chuyện về hồ ly tinh, yêu tinh gấu đen, yêu tinh nhện,
yêu tinh hoẵng, tiểu thúc thúc cũng kể được”.
Lý Tấn Ninh túm lấy vạt áo trước của ta “Yêu tinh gấu đen!!!
Cháu muốn nghe chuyện yêu tinh gấu đen!!!”.
Bản tiên quân ho một tiếng thông cổ họng, sau đó kể một đoạn
về yêu tinh gấu đen, vừa mới kể được một nửa, Lý Tấn Ninh đã nằm sấp trên người
ta mà ngáy khò khò, nước miếng rớt đầy lên áo của bản tiên quân.
Ta hết cách, đành bế nó về nội viện, giao cho nhũ mẫu. Từ đó
về sau Lý Tấn Ninh liền dính chặt lấy bản tiên quân ngày nào cũng phải chui vào
Hàm viện một hai lần.
Lúc này, Tấn Ninh nhận ra ta trông thấy nó, liền lao từ chỗ
cánh cửa lại ngay lập tức, sau đó vặn vẹo thân người, bò lên trên đầu gối của bản
tiên quân, “Tiểu thúc thúc, cháu muốn ăn trứng chim nướng”.
Trán bản tiên quân nhói lên: “Chỗ này làm gì có trứng chim
nướng, về mà đòi mẹ cháu ấy, bảo nhà bếp làm chim cút nướng cho mà ăn”.
Tấn Ninh lắc đầu quầy quậy, “Không ăn chim cút nướng đâu,
trên cái cây ở hậu viện có một tổ chim, tiểu thúc thúc, chúng ta tới đó chọc tổ
chim xuống là có trứng chim liền”. Thằng ranh con này đúng là biết không ít.
Ta vừa mới đối phó với Thiên Xu Tinh quân, tổn thất không ít
nguyên khí, còn lòng dạ nào mà đi dỗ trẻ con chứ, liền nghiêm mặt nói: “Thôi
ngay, lấy tổ chim gì, ngã lộn cổ xuống thì làm thế nào!!! Ngoan ngoãn về phòng
luyện viết chữ đi!”.
Tấn Ninh méo miệng, móng vuốt bé xíu vẫn cứ túm chặt áo ta,
không chịu buông ra, “Cháu không về. Cháu muốn nghe chuyện về yêu tinh thằn lằn.
Tiểu thúc thúc kể đi!”.
Thôi được rồi, dù sao thì tiểu tổ tông này nghe đến phân nửa
cũng sẽ lăn ra ngủ, ngủ rồi thì bản tiên quân sẽ thoát nợ. Yêu tinh thằn lằn? Bịa
chuyện yêu tinh thằn lằn thế nào bây giờ?
Kể được một nửa, Tấn Ninh quả nhiên đã ngáy khò khò. Ta ôm
nó ra khỏi cửa, nhũ mẫu của đứa cháu đích tôn này cũng đã sớm thành quen, đợi sẵn
ở trong viện, hành lễ với ta, vừa cười vừa nói: “Lại tới làm phiền Tam công tử
rồi”. Sau đó bà ấy đỡ lấy Tấn Ninh, trở về Thân viện dành cho cháu đích tôn, ta
cuối cùng cũng được yên tĩnh một mình.
Bóng đêm vừa tới, trong vương phủ đèn đuốc sáng trưng.
Ta dùng xong bữa tối, tắm rửa thay y phục, liền gọi nha hoàn
hầu hạ bên sương phòng[1] tới hỏi: Tình hình của vị công tử trong sương phòng
thế nào rồi? Thời gian cũng không còn sớm, bản tiên quân cũng nên đi “hầu”
Thiên Xu ngủ rồi.
[1] Tứ hợp viện là một loại kiến trúc cổ ở miền bắc Trung Quốc,
có quy tắc cố định như sau: Phía bắc là chính phòng, hai bên đông – tây là
sương phòng, phía nam là đào tọa. Cả bốn phía đều là phòng ở, chính giữa là sân
nhà, hành lang sẽ nối liền chỉnh thể kiến trúc. Theo lệ cũ, con trưởng và thứ sẽ
ở sương phòng.
Nha hoàn nói: “Thân thể của vị công tử không được tốt, lúc gần
Ta nói một câu cảm tạ, nhận lấy Tích Thủy Châu, bế Thiên Xu
lên, sau đó rẽ nước lên bờ, nâng đầu Mộ Nhược Ngôn lên, bắt đầu việc làm quen
thuộc – độ khí.
Vừa mới dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm của y ra, truyền được ngụm
khí thứ hai, bên người lại đột nhiên vang lên tiếng người, “Tiểu thúc thúc, thúc
đang làm gì thế?”.
Bản tiên quân ngẩng phắt đầu lên, cái mặt già nua hơi nong
nóng, chỉ thấy Tấn Ninh đang mút ngón tay, hai mắt tròn xoe, đen láy nhìn chòng
chọc vào ta, chớp chớp liên hồi. Tấn Thù thì trốn sau lưng nó, chỉ lộ ra nửa
gương mặt bé xíu.
Ta ho khan một tiếng, “Vị thúc thúc này bị rớt xuống nước,
tiểu thúc thúc đang giúp hắn độ khí”.
Tấn Ninh nghiêng nghiêng cái đầu, “Độ khí? Độ khí là cái gì?
Cháu từng thấy cha làm chuyện này với mẹ rồi, đại bá bá nói với cháu cái đấy gọi
là hôn, thành thân rồi mới làm được. Tiểu thúc thúc với vị thúc thúc này đã
thành thân rồi sao? Cớ gì lại hôn. Vì sao tiểu thúc thúc lại nói nó là độ khí”.
Bản tiên quân cười khan mấy tiếng, lớp da mặt dày đã tu luyện
vài nghìn năm suýt nữa thì rớt xuống vì xấu hổ, “Khụ, chuyện này… Hành động này
của tiểu thúc thúc, nhìn thì có vẻ rất giống hôn, nhưng thật ra dùng để cứu mạng
người. Nam nhân và nữ nhân mới có thể thành thân, tiểu thúc thúc và thúc thúc
này thành thân thế nào được? Vậy nên cái này là độ khí, không phải hôn”. Ta
vươn tay xoa đỉnh đầu Tấn Ninh, “Đừng nói với người khác đấy”.
Con mắt của Tấn Ninh lóe lên một cái, sau đó nó ưỡn bộ ngực
nhỏ lên mà nói: “Tiểu thúc thúc yên tâm đi, cháu nhất định không nói với ai
đâu. Cháu hiểu rồi, nam nhân với nữ nhân thì là hôn, tiểu thúc thúc với thúc
thúc đều là nam nhân, thì gọi là độ khí”.
Bản tiên quân sặc nước bọt, suýt nữa thì lăn ra ngất.
Tấn Ninh ngồi xổm xuống cạnh ta, nhấm đầu ngón tay, nhìn Mộ
Nhược Ngôn chằm chằm, nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc, “Tiểu thúc thúc, cháu
cũng muốn giúp vị thúc thúc này độ khí, có được không vậy?”.
Một ngụm tiên khí của bản tiên quân thiếu chút nữa là đi chệch
hướng, ta sa sầm mặt xuống, nghiêm nghị nói, “Độ khí là một môn võ công, cháu
còn nhỏ, không luyện được, càng không thể sử dụng. Đợi sau này trưởng thành rồi,
tự nhiên sẽ lĩnh hội được cái này. Tiểu thúc thúc phải đưa thúc thúc này trở về,
cháu ngoan ngoãn ở chỗ này chơi với ca ca đi”. Ta xốc Mộ Nhược Ngôn lên, bước
nhanh về phía Hàm viện. Lúc đi qua chỗ ngoặt của đường mòn, liếc mắt nhìn lại,
thấy Tấn Ninh vẫn đang đứng yên tại chỗ, mở to mắt nhìn theo ta.
Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Mộ Nhược Ngôn ho ra vài
ngụm nước, hơi thở thông thuận, cuối cùng cũng dần tỉnh lại.
Ta ngồi bên mép giường, nhìn sâu vào trong mắt y, đắp chăn
lên cao một chút, “Quỷ chết đuối bụng sẽ phình ra như trục bánh xe, đầu to như
cái đấu, là loại khó coi nhất trong tất cả họ hàng nhà quỷ”.
Hai mắt của Mộ Nhược Ngôn đen kịt, không nhìn thấy đáy. Ta
tiếp tục nói: “Quỷ chết do cắt cổ thì sẽ mọc thêm một cái miệng ngay giữa cổ,
cháo lỏng vào đằng miệng trên, sẽ tuôn hết ra từ cái miệng dưới cổ, không thể
thưởng thức đồ cúng tế. Quỷ rơi vực không có tứ chi, chỉ có thể lết trên mặt đất.
Quỷ uống thuốc độc sắc mặt cháy đen, thất khiếu[5] không ngừng chảy máu, miệng
không thể nói, phun ra nuốt vào toàn là khí độc. Quỷ chết cháy thì sau khi chết
cháy bộ dạng thế nào, lúc làm quỷ bộ dạng cũng y như thế. Còn cả quỷ nuốt
vàng[6] nữa…”.
[5] Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ
mũi, và miệng.
[6] Vàng đơn chất không độc với người, chỉ có điều khối lượng
của vàng lớn, khi nuốt xuống gây áp lực lên dạ dày không thể thải ra ngoài, nhất
thời không chết, người nuốt vàng sẽ bị dằn vặt bởi cơn đau đến chết.
Ta cười, “Thế nên, nếu muốn tới gặp Diêm Vương, Phật Tổ, Ngọc
Hoàng Đại Đế một cách suôn sẻ, chỉ có thể theo mệnh trời, thành thật ngoan
ngoãn mà chờ quỷ sai tới bắt thôi”.
Hai mắt của Thiên Xu không chớp nhìn ta chăm chú, bản tiên
quân khẩn khoản nói, “Chỉ thử một lần thôi nhé, có được không?”.
Mộ Nhược Ngôn vẫn cứ nhìn ta, không nói năng gì, tình cảnh
này có chút kỳ dị.
Bản tiên quân bị y nhìn như vậy, đột nhiên thấy hổ thẹn dâng
trào, không nhịn được mà nói: “Ngươi yên tâm, ta…”.
Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị xô mở, một thứ gì
đó vọt vào nhanh như chớp, “Tiểu thúc thúc…”.
Ta nhắm mắt chán chường, thằng quỷ nhỏ này sao lại tới nữa rồi.
“Lúc ở hoa viên không phải ta đã bảo cháu đi chơi rồi sao. Tấn Thù đâu? Ngoan,
tiểu thúc thúc còn có việc.”
Tấn Ninh túm chặt lấy vạt áo ta, vẻ mặt rơm rớm nước mắt,
nói: “Tiểu thúc thúc, đau…”.
Ta ấn phần thái dương đang nện thình thịch như nổi trống xuống,
“Đau chỗ nào? Có phải va phải cái gì ở hoa viên không? Ngoan, về tìm mẹ cháu
đi, bảo mẹ gọi đại phu tới”.
Tấn Ninh kéo tay ta lên, há rộng miệng ra, “Chỗ này, răng
lung lay rồi, đau lắm”.
Ta vươn tay sờ sờ một chút cái răng hàm đang lung lay sắp
gãy trong miệng Tấn Ninh, “Cháu đang tuổi thay răng, cái này rụng rồi thì sẽ mọc
cái mới. Thay răng sửa thì sao lại đau được?”.
Tấn Ninh dùng cả tay lẫn chân mà bò lên đầu gối ta, “Vốn
cũng không đau, nhưng cha nói hôm nay tổ phụ với bá bá sẽ về, có thịt hươu rừng
ăn, cháu muốn ăn thịt hươu rừng, răng cứ lung lay, khó chịu lắm, cháu muốn giật
phắt nó ra cơ!”.
Bản tiên quân cảm thấy may mắn vạn phần, may mà ta đắc đạo
thuở thiếu niên, thăng thiên thành tiên. Nếu thành thân rồi, sinh ra đứa con giống
thế này, chỉ riêng nổi điên thôi cũng phải mất đến mười năm tuổi thọ.
Tấn Ninh ngồi trên đầu gối ta, vặn vẹo liên hồi, Mộ Nhược
Ngôn đã xốc chăn lên, ngồi thẳng dậy, Tấn Ninh lập tức xoay người lại, chớp chớp
mắt nhìn về phía Mộ Nhược Ngôn, gọi: “Thúc thúc”.
Mộ Nhược Ngôn giương cao lông mày, khuôn mặt lộ ra một chút
ý cười. Tấn Ninh lập tức như cá gặp nước, giãy từ đầu gối của ta xuống đất,
“Thúc thúc, răng cháu bị đau”.
Mộ Nhược Ngôn nói, giọng rất hiền hòa: “Đau lắm sao?”.
Tấn Ninh nhào tới bên giường, gật đầu lia lịa. Ta thấy nó
nhìn Thiên Xu chòng chọc, ánh mắt lấp lánh, rất có ý muốn bò thẳng lên người y,
trong lòng liền cảnh giác, giờ này thân thể Mộ Nhược Ngôn như vừa mới được dán
lại bằng hồ, sao mà chịu nổi cái xác tròn vo của tiểu tổ tông này.
Móng vuốt nhỏ xíu của Tấn Minh vin lên đầu gối của Mộ Nhược
Ngôn, chớp chớp đôi mắt long lanh nước, há rộng miệng, trưng ra nụ cười nịnh nọt,
chỗ thiếu răng còn vắt vẻo một dải nước miếng bàng bạc, “Hàm răng cháu đau…
Thúc thúc, cùng Tấn Ninh độ khí chữa…”.
Ta lập tức bịt ngay cái miệng gây tai họa đó lại, mặt lạnh
te, túm lấy cổ áo, xách ngôi sao chổi này ra khỏi cửa. Hai chân Tấn Ninh khua
khoắng loạn xạ, kêu gào ầm ĩ, “Tiểu thúc thúc xấu xa!!! Tiểu thúc thúc không
cho thúc thúc giúp Tấn Ninh độ… Hu hu hu”.
Ta lôi Tấn Ninh ra tận sân, thằng quỷ con khóc lóc ầm ĩ, nước
mũi rớt đầy người bản tiên quân. Đám nha hoàn đứng trong hành lang khúc khích
cười trộm, ta giả bộ không nhìn thấy, trầm giọng nói: “Nhũ mẫu đâu rồi? Người
đâu, đưa tiểu thiếu gia về phòng!”.
Hai tiểu nha hoàn mím môi chạy lại, dỗ dành mà dẫn tiểu tai
họa đi. Lại thấy một người vội vội vàng vàng chạy từ ngoài viện vào, quỳ xuống
bên cạnh bản tiên quân, nói: “Tam công tử, vương gia và đại công tử đã trở về rồi,
có dẫn theo một vị khách quý, hiện đang ở sảnh chính. Vương gia có dặn Tam công
tử tới sảnh chính ngay”.
Bản tiên quân vội vã thay áo ngoài khác, chạy tới tiền sảnh,
Tư Hiền,Tư Nguyên đều đứng bên dưới, một vị công tử áo xanh đang ngồi ở ghế
khách, mái tóc đen như mực nửa buộc lại bằng ngọc quan[7] , nửa xõa bên vai, đạm
mạc thanh nhã.
[7] Thời cổ đại, trang sức đội trên đầu chủ yếu gồm bốn loại:
Quan, Miện, Biện và Trách. Trong đó quan là thứ chuyên dùng cho tầng lớp quý tộc.
Ngọc Quan là quan được làm bằng ngọc.
Ta bước qua ngưỡng cửa, Đông Quận Vương nói: “Sao lại lề mề
như thế, để khách quý phải chờ. Để ta giới thiệu với con, vị Triệu công tử này
là mạc trọng[8] cha mời về, từ nay về sau sẽ ở lại trong phủ. Con nhất định phải
cung kính đối đãi, không được thất lễ với người ta”.
Vị công tử áo xanh đứng dậy, bản tiên quân vừa kinh sợ lại vừa
hân hoan, phảng phất như có gió xuân thổi qua, ba nghìn tán đào rực rỡ khai
hoa.
Hắn đứng giữa ba nghìn tán đào, phong nhã khôn cùng, nở với
ta một nụ cười nhẹ như gió thoảng.
“Tại hạ Triệu Hoành, xin ra mắt Tư Minh công tử.”