Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 5 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Bản tiên quân như một gốc cây già cỗi bị sương đánh tuyết

đè, chợt thấy gió xuân thổi tới, một thoáng không dằn lòng được, đầu cành đã rộ

kín hoa thơm.



Nói đơn giản dễ hiểu hơn một chút, hiện giờ bản tiên quân

đang vui như mở cờ trong bụng.



Trong khoảnh khắc nở hoa ấy, ta nhìn chăm chăm vào người đối

diện hơi lâu một chút, bất giác nở nụ cười, phỏng chừng cũng vì không chú ý mà

dư thừa chút hân hoan. Lý Tư Nguyên đứng sau lưng ta “khụ khụ khụ” mấy tiếng liền.

Ta mau chóng tỉnh ra, lại định chạy tới nắm chặt lấy hai tay đối phương như hồi

trước, chỉ thấy Lý Tư Nguyên càng “khụ khụ khụ” dữ dội hơn.



Sắc mặt Đông Quận Vương thoáng chút lo âu: “Nguyên Nhi, sao

con cứ ho mãi thế, chẳng nhẽ đã bị nhiễm phong hàn rồi?”.



Lý Tư Nguyên nói: “Không sao đâu ạ, chắc tại ban nãy có gì

đó mắc trong cổ họng thôi ạ…”. Anh ta nói xong liền bật cười ha hả, “Tam đệ

đúng là đã ngưỡng mộ dáng vẻ, phong thái của Triệu công tử quá rồi, bắt chuyện

cũng không biết mở lời thế nào, ha ha…”.



Lúc này bản tiên quân mới hoàn hồn lại, chắp tay lễ độ nói:

“Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Lý Tư Minh, Triệu công tử xin đừng khách khí”.



©STENT



Trên thiên giới đã dính lấy nhau cả mấy nghìn năm thế mà trước

mặt người khác vẫn phải giả bộ khách sáo đúng là thú vị, thú vị.



Đông Quận Vương nói: “Cha phải khẩn khoản thỉnh cầu Triệu

công tử suốt mấy ngày, công tử đây mới chịu vào trong vương phủ làm khách, ba

người các con đối đãi với công tử nhất định phải cung kính, khiêm nhường. Sau

này chỉ cần gọi ‘Triệu tiên sinh’ là được”.



Khẩn khoản thỉnh cầu mấy ngày? Tên này nhất định đã sớm

giăng sẵn bẫy chờ ngươi đi mời hắn về, ngoài mặt thì ra vẻ ung dung không thèm

để ý, nhưng trong lòng thì tìm đủ trăm phương nghìn kế để vào được trong này.



“Triệu tiên sinh” cười cũng ra dáng lắm, “Vương gia thật

khách khí quá, Triệu Hoành làm sao dám nhận”.



Đông Quận Vương vội nói: “Đâu có, đâu có”, nói xong liền dặn

dò kẻ dưới chuẩn bị một gian phòng thượng hạng cho Triệu tiên sinh, hầu hạ tắm

rửa thay y phục, kế đó bày tiệc rượu mời khách để tẩy trần.



Bên cạnh Triệu tiên sinh lúc nào cũng có cả đám người vây

quanh hầu hạ, bản tiên quân đành trở về Hàm viện, tâm tình như đứng đống lửa

như ngồi đống than, kể cho cái cột gỗ hình người tên là Thiên Xu ấy vài chuyện

thế gian ít ai biết đến. Nói là kể cho y nghe, cũng coi như tự lẩm bẩm một mình

để giết thời gian.



“… Sau khi Khương Tử Nha tới Tây Kỳ rồi…” Nguyên Thủy Thiên

Tôn từng lải nhải với bản tiên quân công trạng mà đồ nhi của ông ta lập được tới

tận mấy lần, nhưng giờ này ta nghĩ nát óc cũng chẳng nhớ ra. “Khụ, khi Dương Tiễn

ra sức chém Hoa Sơn, đất trời biến sắc, tinh tú ngả nghiêng. Con yêu tinh gấu

đen đó nhảy ra khỏi núi, ‘Tên Trương đạo sĩ kia, ta tu luyện ở chốn này, chưa từng

làm hại đến ai, vì sao ngươi cứ khăng khăng đòi lấy mạng của ta!’”.



“Lý công tử.” Lần đầu tiên Mộ Nhược Ngôn chủ động nói chuyện

với bản tiên quân, nhất thời ta không phản ứng kịp, người cứ ngơ ra.



“Có phải ngươi chê ta nói quá nhiều, quấy rầy ngươi không? Vậy

để ta ra sân dạo một chút, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”



“Không sao.” Mộ Nhược Ngôn lại lộ ra ý cười nhẹ tênh, nụ cười

này của y, tựa như ánh nắng ôn hòa chiếu vào mặt nước.



“Quan Công đấu với Tần Quỳnh[1] là một quyển sách hay,

Khương Thái Công, Nhị Lang Thần cùng Trương Đạo Sĩ – ba anh hùng đại chiến gấu

đen cũng là một câu chuyện ly kỳ.”



[1] Quan Công đấu với Tần Quỳnh: Đây vốn là một vở tương

thanh (một loại hát nói dân gian) của Hầu Bảo Lâm. Quan Công, hay còn gọi là

Quan Vũ, là đại tướng của nhà Thục thời Tam Quốc. Tần Quỳnh lại là đại tướng cuối

đời Tùy đầu đời Đuờng. Hai người cách nhau đến mấy trăm năm, gặp nhau cũng còn

không được, chứ đừng nói gì đánh đấm. Thế nên, vở tương thanh này mang tính

châm chọc, mỉa mai. Câu “Quan Vũ đấu với Tần Quỳnh” cũng lưu truyền rộng rãi, để

chế nhạo những kẻ đã không biết lại thích huênh hoang.



Ta ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Hôm nay ngươi bị rơi xuống

nước, thân thể nhiễm lạnh, cứ nằm nghỉ một lát cho ấm người đi. Ta… khụ… để bản

công tử sai người nấu cho ngươi chút canh gừng”.



Ta đi lòng vòng khắp ngõ ngách trong viện, lần khần tới khi

trời tối hẳn. Trong bữa tiệc tẩy trần ta cũng chỉ khách sáo nói được mấy câu,

tiệc tan, ai về phòng nấy. Bản tiên quân rửa mặt tắm gội, cùng Mộ Nhược Ngôn kề

đầu mà ngủ, nửa đêm thanh vắng, lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang trên đỉnh đầu:

“Tống Dao ngươi có cơ hội được ngủ cùng với Thiên Xu Tinh quân, đã say mộng

tiên rồi đây ư?”.



Bản tiên quân bị nhốt trong xác phàm của Lý Tư Minh bị hắn

chọc cho một câu, không sao trả đũa được, thẳng tay lật chăn, nhỏm người định dậy.

Trên đỉnh đầu lại vọng xuống tiếng nói: “Dậy làm gì, đêm khuya làm bừa, quấy rầy

đến Thiên Xu thì không hay. Ngươi nằm xuống đi, ta sẽ thả ngươi ra”.



Tâm trí thanh linh, tứ chi hoàn toàn thả lỏng. Ta thoát ra

khỏi thân thể của Lý Tư Minh, đưa mắt nhìn bốn phía, bước ra khỏi cửa. Hắn đứng

dưới ánh trăng, nói: “May mà có phép Tiên Ẩn, nếu không cái tình cảnh này của

ta với ngươi bị kẻ nào nhìn thấy, nhất định lại lan truyền chuyện ma quỷ”.



Bản tiên quân nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cũng có thể lao về

phía trước, “Hoành Văn!”.



Hoành Văn Thanh quân phe phẩy cây quạt rách của hắn nói, “Ta

ở trên thiên đình thấy ngươi ôm ấp Thiên Xu vô cùng thân mật, nhịn không được

phải xuống đây nhìn tận mắt, ngóng từ xa đúng là không bằng nhìn gần”.



Chẳng lẽ lúc bản tiên quân chịu tội dưới này, cả đám tiên bạn

tiên bè đều xúm cả lại, đứng trên mây cao xem kịch sao? Cơ mặt ta co giật, nói:

“Làm sao ngươi nhìn được?”.



Hoành Văn nói: “Những ngày trên thiên đình nhàn nhã tự tại,

khó tránh khỏi có chút cô đơn. Mệnh Cách có một tấm Kính Quan Trần, có thể nhìn

được những chuyện dưới thế gian. Thỉnh thoảng mang tới cùng ta quan sát một

phen”.



Không ngờ trong tay lão già Mệnh Cách lại còn có thứ như vậy,

không biết ngoài Hoành Văn ra, lão còn dẫn ai đi nhìn cùng nữa không. Vừa nghĩ

tới chuyện có vài đôi mắt đang chăm chú dõi xuống từ trời cao khi ta ôm Thiên

Xu mà độ khí, mà mớm thuốc, là cái bản mặt già nua của bản tiên quân lại không

nhịn được mà nóng bừng lên.



“Ngươi đã trông thấy qua cái kính đó, cũng nên hiểu từ sau

khi xuống trần ta đã phải trải qua những ngày thế nào. Lần này ngươi xuống trần

là do Ngọc Đế hạ lệnh, hay là lén lút hạ phàm?”



Bản tiên quân và Hoành Văn đã làm bạn mấy nghìn năm, tính

tình hắn thế nào ta sớm rõ như lòng bàn tay ngoài miệng thì cay nghiệt, nhưng

nhất định là do thấy ta ở nhân gian thê thảm quá, mới cố ý hạ giới giúp ta một

tay.



Hoành Văn khoan thai nói, “Mệnh Cách Tinh quân chết ngập

trong đống việc nhỏ việc to, không rảnh chiếu cố chuyện dưới đây. Nam Minh Đế

quân đời này là kẻ kiêu hùng kiệt xuất, Ngọc Đế sợ ngươi không có phép tiên thì

đánh không lại hắn, cần có người trợ giúp. Tính đi tính lại, trên tiên giới chỉ

có ta là có chút rảnh rỗi, ta và ngươi lại thân hơn người khác, liền phái ta xuống

đây”.



Sau khi Hoành Văn hạ giới, cố ý tạo một cơ hội “tình cờ gặp

gỡ” với Đông Quận Vương và Lý Tư Hiền dọc đường từ biên trấn[2] về Thượng

Xuyên, cùng hai người này ngồi trong quán trà ven đường, đàm đạo về binh pháp

thế cục. Hoành Văn Thanh quân là ai? Là vị Thượng quân cai quản học vấn của thế

gian trên thiên đình. Chỉ nói vài câu đã dọa cho Đông Quận Vương đầu váng mắt

hoa, hô lớn “tiên sinh đúng là người trời đây mà”, nằn nì đến ba bốn lượt mới

thỉnh được “pho tượng thần” này về nhà.



[2] Biên trấn: Là thị trấn quan trọng ở vùng biên giới.



Mấy ngày qua, bản tiên quân không ít lần oán trách Ngọc Đế,

quả thực ta đã sai rồi. Ngọc Đế ngài tuy rằng thỉnh thoảng có hơi thất đức một

tí, nhưng phẩm hạnh thần tiên vẫn cao sừng sững, anh minh nhân từ. Để Hoành Văn

hạ giới, như tặng bát canh sâm giữa trời tuyết giá, quá nhân từ; như thêm cánh

cho mãnh hổ, quá anh minh.



Bản tiên quân cùng Hoành Văn đứng bên bờ hồ sen, ta đưa mắt

nhìn hắn, hết ngắm trên lại ngắm dưới, lòng đầy hân hoan. Hoành Văn nhìn ta cười,

“Lần này hạ giới, ta dùng cái tên ngươi đã đặt cho ta ngày trước, Triệu Hoành”.



Ta im lặng cười mấy tiếng, đột nhiên nhớ ra một chuyện,

“Phòng ngủ dành cho ngươi ở chỗ nào, dẫn ta đi xem thử, sẵn tiện nhớ đường

luôn”.



Hoành Văn vui vẻ dẫn ta đi về phía trước, thì ra chỗ hắn ở

ngay trong chính sương bên trái, vừa ra khỏi Hàm viện là đã tới rồi. Ta nhìn

vào trong phòng, giữa bóng đêm lờ mờ không thấy rõ được gì. Lần mò tới bên giường,

bản tiên quân ngồi xuống, không khỏi than thở: “Nhìn thấy giường liền muốn ngủ,

mấy ngày nay ta đã ngủ được giấc nào tử tế đâu”.


Lý Tư Nguyên đứng bên mép giường, nói: “tam đệ mau tỉnh lại,

người đệ mong nhớ đã tới rồi”.



Hoành Văn ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ vai ta, “Đến

lúc ngươi xuống đó thể hiện rồi đấy”. Ta bị hắn giáng cho một chưởng thật mạnh,

ngã vào thân xác của Lý Tư Minh.



Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com



Bản tiên quân nhúc nhích, hơi hé mắt ra, thều thào mấy tiếng:

“Nhược Ngôn… Nhược Ngôn…”. Sau đó ta run rẩy chộp hờ hai cái, không ngờ lại chộp

trúng một thứ. Thứ ấy lạnh ngắt, có chút gồ ghề, là tay của Mộ Nhược Ngôn.



Ta quơ đại hai phát ấy cũng chỉ để làm bộ thôi, ai ngờ lại

quơ được thật, còn đang đắn đo xem nên làm gì tiếp theo thì kim quang đã lóe

lên trước mắt. Ta thấy mình đang lơ lửng giữa không trung.



Bản tiên quân trơ mắt nhìn đầu Lý Tư Minh lại ngoẹo sang một

bên, người nằm sấp xuống giường, tay trái vẫn còn nắm chặt tay của Mộ Nhược

Ngôn.



Hoành Văn khoan thai nói: “Rất tốt, rất tốt”.



Lý Tư Nguyên đứng trước giường ho khan một tiếng, nói: “Tam

đệ, đệ cố mà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhị ca và đại ca lại tới thăm đệ”. Sau

đó anh ta quay đầu nháy mắt với Lý Tư Hiền, Lý Tư Hiền vội hùa theo: “Đúng

đúng, vết thương của tam đệ không nhẹ, ban nãy ở đại sảnh đã bôi thuốc rồi, giờ

cần tĩnh dưỡng. Cha cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi”. Lại quay đầu nói với tiểu

tư, nha hoàn: “Những kẻ không liên quan lui hết cả ra, những người còn lại thì

ra chờ ngoài cửa, bao giờ thuốc bưng tới thì hầu hạ tam thiếu gia uống”.



Đông Quận Vương liếc mắt nhìn người trên giường, thở dài một

tiếng rõ to, sau đó mới phất áo đi ra cửa, tất cả những người còn lại cũng đều

tản ra. Chỉ có Lý Tư Nguyên là dùng dằng đến cuối cùng, rẽ chân bước lại bên

giường, chắp tay với Mộ Nhược Ngôn: “Gia phụ trời sinh tính tình cương trực, thẳng

thắn, tam đệ lại khiến người phải hao tâm tổn trí rất nhiều, hôm nay khí nóng bốc

lên đầu, thật xin lỗi công tử, mong công tử lượng thứ cho”, nói xong mới rời

phòng.



Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có mình Thiên Xu

và Lý Tư Minh. Ta cười làm lành với Hoành Văn, nói: “Đợi ta xuống đó nhập xác

Lý Tư Minh, buông tay Thiên Xu ra rồi ngươi lại kéo ta lên nhé”.



Hoành Văn hơi nhướng mày lên, nói khẽ: “Ngươi gấp gáp cái

gì. Khó khăn lắm mới nắm được tay người ta, sao lại không để thêm chút nữa,

xung quanh không có ai, để xem Thiên Xu sẽ đối xử với Lý tam công tử ngươi thế

nào?”.



Bản tiên quân chỉ đành “này này” hai tiếng, nhìn Mộ Nhược

Ngôn đứng trước giường, đôi mày hơi nhíu lại, nhìn Lý Tư Minh nằm sấp không

nhúc nhích, cúi người nhẹ nhàng tách mở ngón tay của Lý Tư Minh, rút tay mình

ra. Sau đó cầm lấy tấm chăn ở cạnh giường, nhẹ nhàng đắp lên thân thể Lý Tư

Minh.



Hoành Văn nhìn ta, cười tủm tỉm: “Nằm trên giường được người

ta đắp chăn cho, chuyện này có triển vọng lắm đây”. Bản tiên quân bị hắn nhìn đến

ngượng nghịu cả người, vội ho khan một tiếng, cười ha hả, “Trên thiên đình

Thiên Xu Tinh quân luôn có tấm lòng thương xót kẻ yếu, làm người trần rồi điểm

này cũng không thay đổi”.



Một lát sau, tiểu nha hoàn gõ cửa, bưng thuốc dưỡng tâm an

thần vào cho tam thiếu gia, trao vào tay Mộ Nhược Ngôn một cách rất đương

nhiên, nói: “Cảm phiền công tử giúp thiếu gia uống thuốc, nô tỳ xin cáo lui trước”,

sau đó nàng cúi người lui ra.



Mộ Nhược Ngôn cầm bát thuốc đứng đó, bản tiên quân không nhịn

được mà ló đầu nhìn, ban nãy được Thiên Xu tự tay đắp chăn cho, kỳ thật trong

lòng bản tiên quân cũng cảm thấy hơi vui sướng. Lúc này Lý Tư Minh đang nằm liệt

trên giường như kẻ chết rồi, không biết Thiên Xu sẽ dùng cách gì cho tên ấy uống

thuốc?



Hoành Văn đứng sau lưng bản tiên quân, âm trầm lạnh giọng:

“Cái cổ của ngươi duỗi dài như cái cầu vòm rồi đấy, đang chờ Thiên Xu dùng miệng

đút thuốc cho chứ gì?”.



Ớ? Bản tiên quân nhớ Hoành Văn Thanh quân chưa từng luyện

thuật nào đọc được suy nghĩ người khác cơ mà.



Hoành Văn kéo dài giọng: “Nằm mơ đi”. Sau đó hắn đẩy bản

tiên quân một cái, bản tiên quân ngã nhào vào thân xác của Lý Tư Minh, “Ngoan

ngoãn xuống đấy uống thuốc đi”.



Ta đành phải mở mắt ra, làm ra vẻ mới vừa tỉnh lại. Vừa nhập

xác Lý Tư Minh xong, liền lập tức cảm nhận được cơn đau nhói ở chỗ bị đánh ban

nãy, thều thào kêu một tiếng Nhược Ngôn. Chỉ nghe thấy Mộ Nhược Ngôn đáp lại bằng

chất giọng trong trẻo mà lạnh lùng: “Thuốc tới rồi, ngươi uống thuốc trước đi”.



Ây da, bản tiên quân xuống đây chính là để uống thuốc mà. Có

điều trước lúc uống, vẫn phải diễn trò một chút đã. Ta giãy giụa, nhỏm nửa người

dậy, âm thanh đứt quãng: “Nhược Ngôn… Nhược Ngôn… Ngươi vẫn ở đây… Cha của ta

không… ông ấy không làm khó ngươi chứ…?”.



Mộ Nhược Ngôn không nói một lời, bưng bát thuốc lại gần, ta

gượng nửa người dậy, đỡ lấy bát thuốc, đổ vào miệng. Sau khi uống hết thuốc, y

đưa tay đỡ lấy bát, đặt lại xuống bàn, đi ra mở cửa phòng, tiểu nha hoàn lập tức

bước vào dọn bát. Ta dặn dò bằng giọng thều thào như sắp tắt thở đến nơi: “Mộ

công tử vẫn còn đang bệnh, để công tử về đông sương nghỉ ngơi trước đi, đợi vết

thương của ta lành rồi nói sau”. Tiểu nha hoàn “vâng” một tiếng đáp lời.



Ta lại bị Hoành Văn kéo lên trên không. Mặc Lý Tư Minh nằm sấp

trên giường, bản tiên quân tranh thủ được vài ngày nhàn hạ. Buổi tối nằm trong

phòng của Hoành Văn ngủ, ban ngày thì ẩn thân dạo loanh quanh trong vương phủ,

hoặc hóa thành bộ dạng khác để ra phố rong chơi. Mỗi ngày bản tiên quân nhập

vào xác Lý Tư Minh vài lần, tỉnh táo trong chốc lát, tranh thủ uống thuốc, ăn

cơm, giải quyết mấy nhu cầu cấp bách.



Vài ngày này Hoành Văn lại rất bận, Đông Quận Vương rất kính

nể vị mạc trọng – Triệu tiên sinh do mình mời về này. Ngày ngày mời hắn vào thư

phòng, cùng hai con trai thương nghị đại sự, lấy thế cục thiên hạ để bày kế mưu

lược. Bản tiên quân ẩn thân bên cạnh Hoành Văn nghe thử một lần, khá là nhàm

chán. Thế nên đã làm một chuyện rất không có nghĩa khí, ấy là để mặc Hoành Văn ở

đó, lên trên phố nghe tiểu khúc. Hoành Văn có phần để bụng chuyện này, tối ngày

hôm đó không cho bản tiên quân ngủ trên giường hắn nữa.



Bản tiên quân chỉ biết đứng ở đầu giường, cười làm lành với

hắn: “Đêm khuya thanh vắng lạnh lẽo hơi sương, chẳng lẽ Hoành Văn Thanh quân lại

nhẫn tâm để tiên hữu ngủ bờ ngủ bụi trên cành cây sao?”.



Hoành Văn sầm mặt nói: “Đông Quận Vương phủ rất nhiều phòng

trống, làm gì có chuyện không tìm nổi một gian để ngủ”.



Ta lắc đầu: “Phòng trống rất nhiều, nhưng có giường có chăn

thì lại ít”.



Hoành Văn nói: “Vậy thì cứ về làm Lý Tư Minh, trong phòng ngủ

có một cái giường lớn thế cơ mà, đông sương của Thiên Xu giường mềm chăn ấm,

cũng là chỗ tốt để đi”.



Mặt ta méo xệch: “Làm Lý Tư Minh thì lưng đau, ngủ cùng

Thiên Xu thì đầu đau”. Sau đó đặt tay lên vai Hoành Văn, nở nụ cười ngả ngớn,

“Mặc thiên hạ gối chăn nghìn vạn, tại hạ cũng chỉ khao khát cái giường này của

Thanh quân mà thôi”.



Hoành Văn giễu cợt: “Ngươi lai dám nói ra câu này, không sợ

bị đưa lên Tru Tiên Đài nữa nhỉ”. Bản tiên quân thành công chui vào trong chăn.



Lý Tư Minh không hổ là hóa thân của bản tiên quân, vết

thương của tên này lành lại với tốc độ chóng mặt. Chỉ bốn năm ngày sau đã tan

máu tụ, đóng vảy miệng vết thương.



Lý Tư Minh khỏe lên cũng là lúc những ngày nhàn hạ của bản

tiên quân đến hồi kết thúc. Ta trở lại làm Lý tam công tử, về an giấc trên chiếc

giường lớn trong phòng ngủ, kéo Thiên Xu lại bên người.



Những ngày chân thân của ta ra ngoài đông phiêu tây đãng,

cũng bay đi nhìn Thiên Xu được vài lần. Y mỗi ngày ăn không được hai miếng cơm,

đọc vài quyển không phải sách kinh thì cũng là sách sử, ngồi trong sân trông về

phía cây hạnh bên hồ nưóc đằng xa mà nhớ nhung Đan Thành Lăng, tự đánh với mình

một hai ván cờ vây. Cũng chẳng trách sao y lại sinh bệnh. Ngày ngày đều sống tẻ

nhạt như thế, riêng bứt rứt thôi cũng đủ sinh bệnh rồi.



Sau khi ta kéo Thiên Xu về lại phòng ngủ, mỗi tối y vẫn ho

khan liên tục, nhưng lại không ho ra tiếng, chỉ che miệng thật kín rồi lặng lẽ

mà ho. Tấm thân gầy gò run rẩy liên hồi, khiến lòng trắc ẩn của ta nổi lên. Bản

tiên quân đỡ y dậy, vỗ lưng giúp y thở đều, mở cửa sai người pha một bình trà

nóng, rót cho Thiên Xu uống, nói thật lòng: “Muốn ho thì cứ ho, đừng cố nhịn

làm gì, ta ngủ không sợ giật mình đâu”. Mộ Nhược Ngôn nghe theo, uống trà, nằm

xuống, ta thở dài một hơi, cũng nằm xuống giường.



Đầu đang âm ỉ đau thì lại nghe thầy tiếng ai đang gọi, quẩn

quanh như ruồi muỗi vo ve: “Tống Dao Nguyên quân, Tống Dao Nguyên quân…”.



Lão già Mệnh Cách vài ngày không gặp, giờ lại tới.



Lão tới lần này, nhất định lại có việc thất đức gì mới cần bản

tiên quân ra mặt rồi.