Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 6 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Quả nhiên, trên nóc phòng, Mệnh Cách Tinh quân giả mù sa mưa

mà hỏi xem vết thương của bản tiên quân đã khỏi chưa, ta mỉm cười đáp lại: “Bị

gậy đánh là do Tinh quân an bài, vết thương khỏi hay chưa cũng nằm trong tay

Tinh quân cả, cần gì phải hỏi câu này”.



Mệnh Cách Tinh quân cười một tiếng khô khóc, sau đó mới đi

vào vấn đề chính: “Giờ Hợi nửa đêm năm ngày sau, Đan Thành Lăng sẽ tới Đông Quận

Vương phủ cướp Mộ Nhược Ngôn, thay Mộ Nhược Ngôn chắn một kiếm của Lý Tư Minh,

sau đó ôm vết thương đào thoát một mình”.



Hả? Lý Tư Minh ta không phải yêu Mộ Nhược Ngôn lắm sao. Sao

nỡ cầm kiếm mà đâm y chứ? Muốn đâm cũng phải đâm gã họ Đan kia kìa.



Lão già Mệnh Cách vuốt râu nói: “Nguyên quân à, tình của người

phàm là thứ khó dùng lẽ thường mà suy xét nhất. Đủ loại tình cảm, chẳng cái nào

giống cái nào, có loại thì vì tình ngay cả bản thân cũng không màng, cũng có loại

cầu không được mà sinh hận, muốn hủy diệt nó”.



Bản tiên quân hiểu rồi, nhát kiếm này đâm ra, là vì muốn

dùng thứ tình ác độc của bản tiên quân để kéo ra thứ tình cảm động đất trời của

Nam Minh Đế quân. Một kiếm chém xuống, tình của Thiên Xu và Nam Minh càng sâu đậm

hơn, còn hận mà Thiên Xu dành cho ta cũng chồng chất mấy tầng.



Ác độc thì ác độc, hận thì cứ hận đi thôi. Nói cho cùng, những

việc bản tiên quân làm cũng có cái nào tử tế đâu, nên chưa từng hy vọng có thể

gặp được kết cục tốt đẹp gì.



Ngọc Đế cũng tốt thật, cho ta có cơ hội đâm Nam Minh Đế quân

một kiếm. Khi còn ở trên thiên đình, lúc bản tiên quân nổi điên nói hận không

thể đâm cho Nam Minh Đế quân một kiếm nhất định đã bị Ngọc Đế nghe được. Ngọc Đế

anh minh!



Ta nghe Mệnh Cách Tinh quân trình bày xong, đang vui vẻ định

về phòng, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đêm nào trên giường, Thiên Xu cũng ho đến

độ ta không ngủ nổi, lão có thể giúp y chữa bệnh lao phổi được không?”.



Sắc mặt Mệnh Cách Tinh quân lộ vẻ khó xử: “Ngọc Đế từng hạ lệnh,

chúng tiên trên thiên đình không được dùng phép tiên để can dự vào thiên mệnh…”.



Ta nói: “Nếu có một phương pháp phàm trần trị được bệnh này,

vậy có thể trị giúp y không? Thật sự là giờ ta chỉ cần nghe tiếng ấy vang lên

thôi là đã thấy đau đầu rồi”.



Mệnh Cách vuốt vuốt chòm râu, ngẫm nghĩ trong chốc lát, bản

tiên quân lại tiếp lời: “Ngọc Đế cũng đã từng nói, kiếp này phạt Thiên Xu và

Nam Minh nhiều lần trải qua tình kiếp. Bệnh lao phổi không tính là tình kiếp,

có chữa cũng không ảnh hưởng nhiều đến đại cục”.



Mệnh Cách cuối cùng cũng thở hắt một hơi: “Thôi được rồi, chỉ

có điều Nguyên quân ngàn vạn lần không được dùng tới phép tiên”.



Ta lặng lẽ nói: “Lão xem tình hình hiện tại của ta đi, có muốn

dùng phép tiên cũng bất lực”.



Mệnh Cách bật cười ha hả: “Mấy ngày gần đây đúng là khiến

Nguyên quân chịu uất ức rồi”.



Lão già Mệnh Cách rất hiểu nhân tình thế thái, đồng ý với bản

tiên quân việc kia, lại nhờ ta chuyển mấy lời hỏi thăm sức khỏe tới Hoành Văn

Thanh quân. Xong rồi cưỡi gió về trời, ai dè mới bay lên, lão đã lại hạ trở xuống,

bất thình lình hét lớn sau lưng bản tiên quân – lúc này đang định trở về phòng:

“Tống Dao Nguyên quân, xin dừng bước!”.



Lão thở hồng hộc, lấy một miếng bát quái bằng đồng thau từ

trong ống tay áo ra, đặt vào tay bản tiên quân.



“Vật này gọi là Ly Thần Phù, là bảo bối của Thái Thượng Lão

quân, là thứ đặc biệt chuẩn bị cho Nguyên quân. Chuyển thế của Thiên Xu và

Nguyên quân đều ở trong Đông Quận vương phủ, hiện giờ lại thêm cả Hoành Văn

Thanh quân nữa, chỉ sợ sơn tinh dã quái sẽ làm bậy, vật này có thể giúp chân

thân của Nguyên quân thoát xác phàm, phòng ngừa vạn nhất. Có điều mỗi tháng chỉ

dùng được ba lần. Nguyên quân phải dùng cẩn thận”.



Ta nhét miếng bát quái vào trong người, “Chỉ dùng được có ba

lần thôi à, ít quá”. Mệnh Cách Tinh quân rất không bằng lòng với thái độ được

voi đòi tiên của bản tiên quân. Lão lải nhải thêm vài câu xong mới chịu chỉ cho

bản tiên quân cách sử dụng, sau đó cưỡi gió trở lại thiên đình.



Ta nhập trở về xác của Lý Tư Minh, Mộ Nhược Ngôn giờ này đã

ngủ. Trong đêm tối, ta nghe tiếng hô hấp của y vang lên, yếu ớt lại ngắn ngủi.

Lớn lên không đau không ốm là việc khó, nhưng sống giữa gấm vóc lụa là, thân thể

lại yếu ớt như bộ dạng hiện giờ của y cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn hai

mươi năm qua rốt cuộc y đã sống như thế nào vậy.



Ta nhắm mắt chưa được bao lâu, y lại tỉnh lại một lần vì ho.

Bản tiên quân đỡ Nhược Ngôn dậy, vuốt lưng giúp y thở đều, xuống giường mò mẫm

một hồi, thấy ấm trà trên bàn vẫn còn hơi ấm, liền rót một chén cho y uống. Nhược

Ngôn ngủ cũng thấy an ổn hơn vài phần, ta kéo chăn của y lên cao một chút, nhét

kỹ vào mép gối rồi mới nhắm mắt lại, mãi tới bình minh.



Ngày thứ hai, Đông Quận Vương không có trong vương phủ. Thật

vừa khéo, bản tiên quân liền tranh thủ buổi sáng, chạy đi tìm Hoành Văn. Không

thấy hắn trong phòng, ta liền tìm chung quanh một lượt, từ xa trông thấy Hoành

Văn đang ngồi ở trong mái đình bát giác tại vườn sau, bên người hình như còn có

thứ gì đó đang nhúc nhích. Đến khi lại gần, mới biết hóa ra là Tấn Ninh đang ngồi

chồm hỗm trên chiếc ghế đá bên cạnh Hoành Văn, dán chặt lấy Hoành Văn, hết vặn

bên này lại vẹo bên kia.



Ta còn đang thắc mắc sao mấy ngày qua không thấy nó chui vào

trong Hàm viện, thì ra đang bận quấn lấy Hoành Văn. Tấn Thù thì ngoan ngoãn ngồi

yên ở một bên, nhưng cũng to gan dùng một tay nắm ống tay áo của Hoành Văn. Bản

tiên quân lại gần đình nghỉ chân, nghe thấy Tấn Ninh đang nói với Hoành Văn rằng:

“… Triệu tiên sinh, sau này học văn, nếu có chỗ nào không hiểu thì cháu tới hỏi

tiên sinh được không ạ?”. Trong tay Hoành Văn vẫn đang cầm một quyển sách, hẳn

là đang đọc thì bị thằng ranh này chạy tới quấn lấy. Ta lại bước về phía trước

mấy bước, Hoành Văn còn chưa đáp lời, Tấn Ninh đã cười hì hì nói: “Tiên sinh,

cháu mới học được một môn công phu, tiên sinh có muồn xem thử không?”.



Hoành Văn cười nói: “Cháu còn biết cả công phu nữa ư? Khó

tin quá. Biểu diễn một chiêu cho ta xem thử nào?”.



Vẻ mặt Tấn Thù lo lắng, giật tay áo của Hoành Văn liên hồi,

móng vuốt bé của Tấn Ninh đã kịp bò lên trên vai hắn, “Tiên sinh, môn công phu

này cháu học với tiểu thúc thúc đấy, gọi là độ khí. A…”. Trong khi gương mặt của

nó vẫn đang nhích về phía trước, bản tiên quân cũng lao người lên, túm lấy tiểu

tai họa, giật phắt lại khi mặt nó chỉ còn cách chóp mũi Hoành Văn một khoảng bằng

nửa phiến lá hẹ nữa thôi. Ta ném nó xuống đất, lớn tiếng nói: “Tiểu thúc thúc

có chuyện cần tìm Triệu tiên sinh. Hai đứa ra chỗ khác chơi đi”.



Đôi môi mềm mại của Hoành Văn, mấy nghìn năm qua bản tiên

quân còn chưa dám đụng lần nào, thế mà suýt chút nữa lại để thằng nhãi con này

được lợi rồi.



Tấn Ninh mếu máo chạy đi, Tấn Thù buông ống tay áo của Hoành

Văn ra, lưu luyến không rời, cúi đầu bước từng bước nhỏ, theo sau Tấn Ninh ra

khỏi đình. Ta thở phào một hơi: “May quá”.




Hai mắt hắn sáng bừng lên: “Hả? Người trần gian lại nói thế

ư? Ta chưa từng thấy ngươi bao giờ, ngươi chính là người mới từ trần gian lên

sao?”.



Ta nói, “Chính là tại hạ”.



Hoành Văn cười rộ lên, “Quả là vừa khéo, ta sinh ra trên

thiên đình, chưa từng xuống trần gian lần nào cả, sau này còn xin ngươi kể vài

chuyện hiếm thấy dưới trần gian cho ta mở mang tầm mắt”.



Mấy ngày nay ta đi tiếp kiến các vị thần tiên, đều nói toàn

những câu lời lẽ khách sáo, cảm thấy vị tiểu tiên hao hao giống tiên đồng này

nói chuyện thật là thân thiết, liền nói: “Đó là đương nhiên, có điều ta mở miệng

sẽ dễ dông dài không dứt, ngươi nghe lâu chớ thấy phiền đấy”.



Ý cười trên mặt hắn lại càng sâu hơn, ta cúi đầu nhìn bức vẽ

trên tảng đá: Chỉ lác đác vài nét bút, đã phác ra được đường viền của một đóa

hoa sen, phong thái sống động, liền chân thành thốt lời khen: “Bức tranh đẹp

quá”.



Hoành Văn nghe xong có vẻ rất vui, nói rằng: “Ngươi đã thấy

bức tranh này coi được, vậy đợi sau khi vẽ xong ta sẽ tặng cho ngươi, coi như bồi

thường cho chiếc áo bị dính mực. Vậy có được không?”.



Ta nói: “Cầu mà không được, ta lại được lợi rồi”. Thấy hắn

ngồi xuống, vén ống tay áo mài mực, ra vẻ muốn vẽ tiếp, ta liền nói: “Ta ở đây

sợ sẽ quấy rầy sự thanh tĩnh lúc ngươi vẽ tranh, xin cáo từ trước”.



Ta xoay người, lại nghe thấy Hoành Văn hô: “Xin dừng bước”.

Ta quay đầu lại, thấy hắn nghiêng đầu nhìn mình, “Tên ngươi là gì?”.



Ta nói: “Tại hạ Tống Dao, Tống trong Tề Sở Yến Triệu Hàn Ngụy

Tống, Dao gồm Vương và Triệu[1] ”.



[1]: Chữ Dao 珧 gồm chữ Vương 王và chữ

Triệu 兆 ghép thành.



Lúc đó, ta nói tên xong liền đi, chẳng ngờ đến tối ngày hôm

sau đã thấy hắn đứng trong sân sau cửa phủ tiên mà Ngọc Đế ban cho ta, cười tủm

tỉm cất lời chào hỏi, “Tống Dao”. Thấy ta ngạc hiên, Hoành Văn lấy một cuộn

tranh từ trong tay áo, “Tranh đã vẽ xong rồi, ta mang tới cho ngươi. Nếu vào từ

cửa trước thì phải thông báo nhiều lần, phiền lắm, thế nên ta vào thẳng sân sau

luôn”. Trèo tường vào sân, hắn cũng thật không khách khí. Ta nhận lấy cuộn

tranh, nhớ ra hai bình Quỳnh Nhưỡng mà Ngọc Đế thưởng cho còn đang lo không có

người nào nâng chén cùng say, liền giữ hắn lại uống rượu. Hoành Văn gật đầu đồng

ý, chẳng hề chối từ.



Thế là chúng ta liền bày hai khay quả tiên cùng điểm tâm lên

trên chiếc bàn đá trong sân sau, đối ẩm giữa màn đêm. Ta còn nhất thời cảm

khái, “Nếu là ở trần gian, đêm khuya uống rượu, ngẩng đầu là có thể thấy trăng

sáng, chiếu bóng người thành một đôi, cũng là một chuyện thanh nhã. Bây giờ ở

trên thiên đình, nếu nảy ý muốn ngắm trăng thì chỉ có cách chạy tới cổng cung

Quảng Hàn mà ngắm. Còn sợ đi nhiều quá, chúng tiên lại tưởng nhầm ta định chòng

ghẹo Hằng Nga.



Hoành Văn hỏi: “Mặt trăng dưới trần gian… trông như thế

nào?”.



Ta nâng tay lên so sánh, “Đầu tháng trăng cong cuối tháng

trăng khuyết, mỗi tháng chỉ có hai ngày mười lăm mười sáu là trăng tròn. Ngày

mười lăm tháng tám hằng năm là lúc trăng tròn nhất. Thế nên nhân gian gọi ngày ấy

là tiết Trọng Thu, còn có tên khác là Trung Thu. Có điều cả lúc trăng tròn nhất,

cũng chỉ lớn bằng cái khay này thôi. Dưới nhân gian, mỗi lần Trung Thu tới, mọi

người đều ngồi dưới tàng cây hoa quế, bày rượu, ngắm trăng…”



Cứ như thế, uống từng chén một, kể từng chút một. Hoành Văn

nghe đến thích thú, ta cũng kể đến hăng say, cuối cùng uống say bí tỉ, ở sân

sau có một cái giường nhỏ bằng đá, hai ta liền lăn lên giường mà ngủ. Ngày thứ

hai, trời sáng bảnh, phỏng chường Mão Nhật Tinh quân đã rời khỏi Đông Thiên Môn

được một canh giờ rồi, chúng ta mới mơ mơ màng màng bò dậy. Cả tóc tai lẫn y phục

của hắn đều rối tung cả lên, nhìn ta cười, “Tối hôm qua, uống rượu thật sự thỏa

thuê”.



Ta chưa nhìn quen diện mạo của hắn, lại ngơ ngác mất một

lúc, cũng cười đáp lời: “Đúng thế, đúng thế, từ khi lên thiên đình tới nay, đây

là lần đầu tiên ta được uống sảng khoái như vậy”.



Hắn sửa sang lại y phục, “Có điều ta phải cáo từ rồi, tối

hôm qua không về phủ, chỉ sợ bọn họ đang tìm kiếm khắp nơi”.



Bây giờ ta mới nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, lại quên hỏi

xem tên ngươi là gì?”. Nghe Hoành Văn nói phải về phủ, thật sự ngươi là tiểu

tiên theo bên cạnh vị Thượng quân nào sao?



Hắn nói: “A, đúng rồi, ngươi không hỏi ta cũng quên không

nói. Ta sinh ra tại thiên đình, thế nên không có tên họ, chỉ có một tước vị định

sẵn từ lúc sinh ra”.



“Tước

vị của ta là Hoành Văn Thanh quân, ngươi gọi Hoành Văn là được rồi”.



Ta đứng bên giường đá, ngây người.



* * *



Trời đã lờ mờ sáng, ta nằm trên giường, lật người lần nữa,

duỗi thẳng ra. Haizz, nhớ khi đó, tiên thuật của Hoành Văn Thanh quân còn non nớt,

cho nên vóc người vẫn thấp hơn bản tiên quân một chút, trên người phảng phất

nét đơn thuần của một thiếu niên. Vài nghìn năm trôi qua, giờ đem vị Hoành Văn

Thanh quân hiện giờ đang nằm trong sương phòng kia ra so với năm xưa… Haizz, thế

sự xoay vần, quả là thế sự xoay vần mà.



Bản tiên quân nghiêng người, quan sát gương mặt đang ngủ say

bên gối kia. Vài nghìn năm, Thiên Xu Tinh quân lại chẳng thay đổi chút nào, dù

cho hôm nay có chuyển thế thành Mộ Nhược Ngôn bệnh tật đầy mình, thì người mang

gương mặt ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, thong dong thanh tú kia, vẫn cứ là

Thiên Xu năm ấy.



Nhìn rồi lại nhìn, bản tiên quân bắt đầu thấy đau đầu.



Ngày mốt, Nam Minh Đế quân cũng sẽ xuất hiện Thiên Xu à,

tình nhân của ngươi sắp tới rồi đấy.



Khi hai vị ấy có tư tình trên thiên đình, ta chẳng nhìn ra

chút manh mối nào cả. Lúc hai vị Thượng quân gặp mặt trên đại điện, đều là

ngươi trưng ra bộ mặt uy nghiêm của ngươi, ta kéo ra thần thái thanh lãnh của

ta, kỳ thực trong lòng lại ầm ầm cuộn sóng, khổ sở biết bao, khó chịu biết nhường

nào.



Ta nhìn gương mặt đang say ngủ của Thiên Xu, nở một nụ cười

vui vẻ, giúp y đắp lại chăn.



Thiên Xu và Nam Minh sẽ hội ngộ nhau trong vương phủ, ngay

trước mặt bản tiên quân, không biết tình cảnh lúc ấy sẽ thế nào đây.