Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 7 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Ngày hôm sau sắc trời có phần âm u, cơn gió nhẹ mang theo
cái lạnh se se, ta sợ Thiên Xu ở trong phòng suốt ngày sầu muộn đến hỏng người,
liền cùng y đi ra hít thở khí trời trong Hàm viện. Mấy cô nha hoàn rất lanh lợi,
Lạc Nguyệt bưng ngay một bàn cờ ra, bản tiên quân cùng vói Mộ Nhược Ngôn chơi cờ
trên bàn đá.
Hai ván, ba ván, nhàm chán vô vị.
Cái gọi là thú vui lúc đánh cờ, ấy chính là cùng với kẻ ngồi
đối diện phân tài cao thấp, vì một hai quân cờ được mất, vì hai ba phần cục diện
mà ngươi cướp ta tranh, ngươi vui ta giận, ngươi dương dương đắc ý ta cười lạnh
âm trầm, lúc thì vò đầu bứt tóc, khi mồ hôi lạnh lã chã tuôn rơi, dùng dằng mãi
cũng không hạ được quân cờ xuống, cũng chỉ vì cái thú vui ấy.
Thế nhưng lúc Mộ Nhược Ngôn chơi cờ, mặt mũi hoàn toàn vô cảm.
Ngươi ăn của y một quân, y im lìm bất động; y ăn được của ngươi một quân, vẫn bất
động im lìm. Thắng hay thua cũng vẫn cứ một bộ mặt đó, bản tiên quân hết sức bực
mình.
Năm đó khi còn ở trên thiên đình, bản tiên quân cũng từng đấu
với Thiên Xu Tinh quân vài ván, cũng có thấy y bộ dạng thế này đâu. Khi đồn y đến
bước đường cùng, đầu mày của Thiên Xu sẽ hơi nhíu lại, thoáng chút trầm ngâm;
lúc bản tiên quân sa lầy, y tuy rằng không mừng ra mặt, nhưng ánh mắt đuôi mày,
cũng vương chút ý cười. Tuy không biểu hiện gì nhiều, nhưng dù sao cũng có giận
có vui. So như vậy, Mộ Nhược Ngôn như khúc gỗ bây giờ lại có chút không giống
Thiên Xu của năm xưa.
Ta vẫn còn nhớ rõ, trong một lần ngẫu nhiên gặp tại chỗ của
Nam Cực Tiên Ông, bản tiên quân cùng với Thiên Xu chơi cờ, ván cờ đó ta đánh cực
kì trắc trở, chốn chốn đều bị vây chặt, dùng cạn khả năng cũng không vãn hồi được
cục diện, chỉ có thể âu sầu ném quân cờ xuống, thổn thức nhận thua. Thiên Xu
lúc đó đang kẹp một quân cờ trắng giữa hai ngón tay, gõ nhẹ xuống bàn cờ, nghe
ta nhận thua xong còn mỉm cười một cái. Y dùng những ngón tay thon dài nhặt
quân cờ trên bàn lên, phân ra rồi để vào trong hũ. Thiên Xu bình thường rất lạnh
lùng, nhưng nụ cười khi ấy lại không lạnh lẽo chút nào.
Ta đưa mắt nhìn trộm Mộ Nhược Ngôn, Thiên Xu chuyển thế một
lần, vậy mà chút hơi ấm trên người cũng “chuyển” mất tiêu. Mộ Nhược Ngôn như
cơn gió nhẹ ngày hôm nay vậy, tuy ôn hòa, lại thấm nhuần hơi lạnh.
Mộ Nhược Ngôn ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn ta. Bản tiên
quân đang ngẫm nghĩ đến xuất thần, bị y nhìn như thế liền có chút hoảng hốt, một
lát sau mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng cười ngượng ngập: “Ta cứ nghĩ đâu đâu
ấy, quên cả hạ cờ”. Liền tiện tay đặt quân cờ trong tay xuống, Mộ Nhược Ngôn thấy
thế, thần sắc rốt cuộc cũng thay đổi một chút, “Lý công tử cầm quân trắng, sao
lại đánh quân đen?”.
Mặt ta hơi nóng, ban nãy mới ăn được của Mộ Nhược Ngôn mấy
quân, nhặt cờ xong lại nhìn lén bộ mặt biểu cảm của y, bất giác để tâm trí lãng
đãng tận đâu, vẫn cứ nắm lấy quân cờ đen ấy trong tay. Ban nãy nhất thời hồ đồ,
đặt luôn nó xuống, ta nhặt quân cờ lên, càng ngập ngượng hơn, “Hồ đồ mất rồi, hồ
đồ mất rồi”.
Chỉ nghe thấy từ xa, tiếng ai thong thả nói: “Không phải là
hồ đồ, là ‘nhàn ngắm hoa đua nở, gió cũng khiến người say’”.
Bản tiên quân ho khan một tiếng, nhìn bóng áo xanh kia bước
vào trong viện, nha hoàn nói: “Thiếu gia, Triệu tiên sinh tới rồi”.
Ta lầm bầm trong bụng: Nói thừa, Triệu tiên snh đã đứng ngay
trước mặt rồi, thiếu gia ta còn có thể không biết hắn tới nữa ư?
Triệu tiên sinh chắp tay với bản tiên quân, khách khí nói:
“Tại hạ mạo muội tới thăm, lại đường đột xông vào trong viện, xin Tam công tử đừng
trách”. Ta cũng chỉ đành chắp tay theo hắn, “Triệu tiên sinh khách khí quá rồi,
hôm nay có thể được tiên sinh ghé chơi, cầu còn không được”.
Hôm nay Hoành Văn ghé qua, nhất định là vì không nén
nổi tò mò mà chạy tới thăm Thiên Xu Tinh quân.
Bản tiên quân phất tay để cho người hầu lui cả xuống,
quả nhiên Hoành Văn liền trưng ra đôi mắt chứa vài phần nghi hoặc nhìn
Mộ Nhược Ngôn, Mộ Nhược Ngôn đứng dậy, ta lại ho khan một tiếng,
“Nhược Ngôn, vị này là Triệu tiên sinh. Triệu tiên sinh, đây là…”.
Hoành Văn khiêm nhường chắp tay chào Thiên Xu: “Tại hạ
Triệu Hoành, là mạc trọng trong vương phủ. Ban nãy tự ý xông vào,
quấy rầy Ngôn công tử chơi cờ, mong Ngôn công tử đừng trách”. Đôi mắt
của Hoành Văn thấp thoáng ý cười, chỉ đăm đăm nhìn Thiên Xu.
Mộ Nhược Ngôn chắp tay đáp lễ, nói: “Triệu công tử
khách khí rồi, nếu công tử không chê, cứ gọi thẳng Nhược Ngôn là
được, hai chữ công tử này tại hạ vạn lần không dám nhận”.
Hoành Văn nhìn Thiên Xu vốn không có ác ý gì, nhưng
hiện giờ Thiên Xu đang trong hoàn cảnh thế này, thấy người ngoài chỉ
càng khiến y khổ tâm hơn thôi. Lại có trận gió thổi qua, Mộ Nhược
Ngôn khẽ ho mấy tiếng, hẳn là đã dùng hết khí lực mà kiềm cơn ho
lại, mới miễn cưỡng cười với Hoành Văn, nói rằng: “Có chút thất
lễ, khiến công tử chê cười rồi”.
Hoành Văn nói: “Tại hạ có chút việc tới tìm Tam
công tử, không quấy rầy Ngôn công tử nghỉ ngơi nữa”. Hoành Văn nói xong
liền âm thầm kéo ống tay áo của ta một cái, bản tiên quân liền theo
hắn bước ra xa độ mười bước, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại qua đây”.
Hoành Văn nhỏ giọng nói bên tai ta: “Nam Minh Đế quân tới rồi,
đang ở tiền viện”.
Bản tiên quân sửng sốt, “Hả?”.
Hoành Văn nói: “Suỵt. Ngươi ra tiền viện đi, phải giả bộ
không hay biết gì đấy. Khí sắc của Thiên Xu không tốt, ngươi để y về phòng nghỉ
ngơi trước đã”.
Ta lập tức quay người lại, Mộ Nhược Ngôn đang ở bên bàn đá
nhặt quân cờ. Ta nói: “Ngươi về phòng đọc sách, nghỉ ngơi chốc lát đi, để người
hầu dọn được rồi”. Mộ Nhược Ngôn không phản ứng gì, bản tiên quân đành mặc y ở
trong viện, sau đó cùng Hoành Văn vội vội vàng vàng chạy ra tiền viện.
Vừa đi ta vừa hỏi Hoành Văn: “Nam Minh Đế quân gan lớn thế
sao, dám vác cái danh Nam Quận tướng quân, ngang nhiên vào Đông Quận Vương phủ?”.
Hoành Văn cười nói: “Đan tướng quân si tình lại có mưu có lược,
sao lại làm chuyện ngu xuẩn thế được, ngươi ra xem là biết liền”.
Tình hình ở tiền viện khiến bản tiên quân vô cùng kinh hãi.
Hơn mười người mặc đoản y[1] đứng xếp thành hàng trên mảnh đất
trống, tổng quản nội viện một tay để sau lưng, một tay vuốt chòm râu dê, đi đi
lại lại trước mặt mấy người kia.
[1]: Đoản y: Y phục bó người, vạt trước hoặc vạt sau ngắn.
Là y phục dành cho tầng lớp bình dân hoặc binh sĩ thời cổ.
Mười mấy kẻ này là gia đinh mới được tuyển chọn vào trong
Đông Quận Vương phủ.
Trong số đó có một kẻ có vóc người cao lớn, khoác trên mình
áo nát quần bươm, chân mang đôi giày có gai, chính là Nam Minh Đế quân Đan
Thành Lăng.
Bản tiên quân từng tưởng tượng vô số tình huống Đan Thành
Lăng lẻn vào Đông Quận Vương phủ, lão già Mệnh Cách nói với ta rằng hắn nửa đêm
tới cướp Thiên Xu, ta liền chắc mẩm rằng hắn sẽ xuất hiện khi sắc trời đen kịt,
gió nổi trăng mờ. Trèo tường, phá cửa, chui lỗ chó, thi triển kinh công bay lên
nóc nhà, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống… Nói chung mọi khả năng ta đều đã nghĩ qua,
chỉ vạn lần không ngờ hắn lại xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, bán mình vào
Đông Quận Vương phủ làm gia đinh.
Ngọc Đế ơi là Ngọc Đế, Nam Minh Đế quân thật đúng là kẻ si
tình.
Bản tiên quân thở dài.
Nam Minh Đế quân cứ thế mà bán thân vào Vương phủ, tổng quản
của Đông Quận Vương phủ cũng cứ thế mà nhận hắn vào.
Thật không biết mắt của lão tổng quản mọc đằng nào nữa.
Bộ dạng của Đan Thành Lăng cũng không khác gì mấy so với khi
là Nam Minh Đế quân. Thân cao hơn tám thước, dáng người hùng dũng oai vệ, đôi
mày kiếm bay xéo hai mắt sáng quắc tựa diều hâu. Tuy rằng trên mặt lấm bẩn , đầu
tóc rối bù , đứng giữa đám người này vẫn hệt như chú lợn lòi lạc bước giữa bầy
heo nhà gầy rộc, vừa nhìn đã biết không phải kẻ tầm thường. Loại người như thế
sao có thể bán mình làm gia đinh cơ chứ.
Chẳng lẽ do Mệnh Cách an bài?
Ta cười mỉn, chắp tay, thong thả lại gần cái bình hoa, lôi
cây trường đao không vỏ ra.
Đan Thành Lăng nói: “Vốn ta cũng không định xuống tay, dùng
lưỡi đao này lấy tính mệnh của ngươi chỉ tổ làm bẩn nó. Thôi được, coi như cho
tên súc sinh nhà ngươi cơ hội giãy giụa trước khi chết”. Hắn quét mắt nhìn ta,
vô cùng khinh miệt, “Hơn mười tên hộ vệ bên ngoài cửa đều ngã hết rồi, có vẻ
không trông cậy được gì nữa đâu”.
Ta nói: “À”.
Không trông cậy được gì? Có Hoành Văn ở đây, dù bị Hắc Bạch
Vô Thường tóm cổ ta cũng dư sức đòi về được, huống gì chỉ là bị đánh cho ngất xỉu.
Ta nói: “Chúng ta ra vườn đọ sức chứ?”.
Đan Tướng Quân sải bước như bay, vui vẻ rời phòng, bản tiên
quân thừa dịp liếc Mộ Nhược Ngôn một cái, sắc mặt y trắng bệch, xoay người,
cũng bước ra vườn, không nhìn ta lấy một lần.
Dưới vầng trăng sáng vằng vặc, bản tiên quân đứng trong sân
nói một câu “Đắc tội”, sau đó quát ầm lên: “NGƯỜI ĐÂU!!!”. Hơn mười gã hộ vệ
lao ra khỏi bóng đêm, bao vây Thiên Xu và Nam Minh. Binh khí chạm nhau, “keng”
một tiếng, ánh kim loại loang loáng giao nhau.
Ta đứng ở ngoài vòng chiến, giương mắt coi náo nhiệt, chỉ cần
đợi lúc Nam Minh run tay, lao ra cho hắn một đao là êm chuyện.
Hoành Văn vừa mới ra khỏi phòng,sau khi cứu tỉnh hộ vệ, liền
đứng ở trong sân, từ xa quan sát cuộc chiến, nói rằng: “Chiêu này của ngươi thật
là thất đức”.
Ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi mà. Bản tiên quân lúc này đang
nhập xác người phàm, làm sao mà địch nổi mãnh tướng oai phong hùng dũng như Đan
Thành Lăng, chỉ có cách dùng hộ vệ kéo ngã hắn, sau đó dùng dao đâm hắn mới đảm
bảo được.
Bản tiên quân vốn đã dặn dò các hộ vệ không được làm Mộ Nhược
Ngôn bị thương, đao kiếm chỉ có thể nhào vào “thăm hỏi” thân thể Đan Thành
Lăng, rất là gò bó. Đan Thành Lăng một mình đọ với mấy mình, ấy thế mà vẫn
nhanh nhẹn còn thừa. Vừa chống đỡ vừa lùi lại, hắn đã sớm thăm dò cẩn thận đường
rút, ra khỏi Hàm viện, cùng Mộ Nhược Ngôn lách qua cánh cửa nguyệt[12] của hậu
hoa viên, sau hòn non bộ có một bức tường, mặt ngoài là một con hẻm không người.
Hộ vệ đang đi tuần tra trong chính viện nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy
tới, người càng lúc càng nhiều. Đan Thành Lăng giật lùi liên tục, hết đánh bên
trái lại chặn bên phải, dần dần lâm vào cảnh lực bất tòng tâm. Lúc hắn lùi đến
bức tường kia, trên người đã có bốn năm vết thương nhẹ.
[12]: Cửa nguyệt: Là một loại cửa có lối đi hình tròn (trông
giống hình trăng tròn) ở giữa, phía trên có lợp ngói. Cửa nguyệt không có tác dụng
đóng mở mà giữ vai trò là một vật bài trí, điểm tô cho kiến trúc.
Bản tiên quân nhắm chuẩn một khắc khi Đan Thành Lăng sơ sẩy,
nắm chặt lấy trường đao, lách người vào đám đông.
Đan Thành Lăng tay phải vung đao cản vài mũi trường thương,
tay trái vung chưởng đánh lùi đợt tấn công lao tới từ bên kia. Phía trước ngực
mở cửa đón chào mũi đao của bản tiên quân nhắm thẳng, rất nhân đạo mà lao về
phía ngực phải của hắn, năm tấc… bốn tấc… ba tấc. Đến khi chỉ còn hai tấc nữa
thì có một bóng người chợt lóe lên trước mắt, phần ngực bản tiên quân sao đột
nhiên lạnh toát.
Ta kinh ngạc cúi đầu, là một cây trường thương, mũi thương
đâm vào ngực trái của ta, đầu kia của cán thương là một đôi tay, gầy gò, dài mảnh,
dường như chẳng có chút sức lực gì đáng kể, ta đã từng nắm qua rồi, cảm giác
xương xương.
Cũng trong khoảnh khắc thảng thốt ấy, một luồng gió mạnh vù
vù lao tới, ánh bạc lóe lên, hình như là lưỡi đao mỏng của Nam Minh.
Cảm giác lạnh lẽo giờ đã “trèo” lên cổ.
Mệnh cách lại viết tắt trong sổ thiên mệnh rồi…
Keng một tiếng, cảm giác mát lạnh kia lại biến mất. Đao mỏng
của Đường Thành Lăng kề ngang cổ ta, bất động, bởi vì một thanh trường kiếm phủ
ngập ánh xanh đang gác trên cổ Mộ Nhược Ngôn, trường sam màu lam nhạt hơi lay động
trong gió, “Ngươi thả hắn ra, ta sẽ để ngươi và Mộ Nhược Ngôn bình an vô sự ra
khỏi vương phủ”. Hoành Văn à, làm người thì không nên huênh hoang khoác lác
quá, ngươi hiện thân cũng không sao, nhưng cái thanh kiếm ấy có vẻ sáng hơi quá
rồi đấy.
Đám hộ vệ nắm binh khí trong tay, không dám làm bừa, Đan
Thành Lăng nhướng mày nhìn Hoành Văn, “Các hạ có thể làm chủ chuyện này được
sao?”.
Hoành Văn nói: “Đương nhiên có thể”. Sau đó quay đầu, nói với
đám hộ vệ: “Bỏ binh phí ngay tại chỗ, sau đó lùi ra bên ngoài hoa viên”.
Triệu tiên sinh đang là tâm phúc của Đông Quận Vương, đám hộ
vệ cũng coi như nhanh trí, buông binh khí xuống, lùi về phía cửa nguyệt.
Lưỡi đao rời khỏi cổ của bản tiên quân, Hoành Văn thu tay,
cũng rút kiếm khỏi cổ Mộ Nhược Ngôn, mềm giọng nói: “Ngôn công tử, mũi thương
cũng đã đâm vào rồi, cũng nên buông tay ra rồi nhỉ?”.
Hai tay nắm cán thương buông lỏng, Hoành Văn dùng một tay đỡ
lấy lưng ta, thấp giọng nói: “Còn gượng được đúng không?”. Trong khoảnh khắc
đó, vẻ mặt hắn rất chi là đồng cảm.
Ta hít một hơi lạnh, thều thào đáp: “Ừ, có điều… đau quá trời
ơi, khụ khụ…”.
Mệnh Cách, ta XXX lão, cái lão Mệnh Cách XXX!!!
Đan Thành Lăng nheo mắt nhìn Hoành Văn, nói: “Ban nãy tại hạ
hoàn toàn không pháy hiện ra các hạ lại gần, công phu quả thực hơn người”.
Nói thừa, hắn nhân lúc hỗn loạn để thi triển pháp thuật, hiện
thân trong nháy mắt, một tên người phàm như ngươi có thể phát hiện ra mới là
chuyện lạ.
Hoành Văn làm bộ tùy ý nói: “Các hạ quá khen”.
Đan Thành Lăng khẽ nở nụ cười, nói: “Phong thái của các hạ
cũng khiến tại hạ khâm phục vô cùng, không biết danh húy[13] của các hạ là
gì?”.
[13]: Thời cổ, danh húy dùng để chỉ tên của vua chúa, bậc
trưởng bối hoặc những người được tôn kính. Gặp những người như thế, không những
không thể gọi thẳng tên, đến lúc viết cũng không được sử dụng những từ này. Vì
vậy, phải dùng đến những biện pháp như sửa chữ, sửa âm, hoặc lược bớt những nét
viết của chữ, hiện tượng này được gọi là Kỵ húy hoặc kiêng húy.
©STE.NT
Hoành Văn liền nói: “Được Đan tướng quân hỏi đến, thật lấy
làm vinh hạnh, tại hạ Triệu Hoành”.
Không ngờ Đan Thành Lăng cũng chắp tay nói: “Ngày hôm nay
Đan Thành Lăng được Triệu công tử chỉ giáo, mong rằng sau này sẽ lại có dịp luận
bàn cùng công tử”. Một tay của Hoành Văn còn đang chống sau lưng của bản tiên
quân, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, khẽ gật đầu.
Đan Thành Lăng lại nheo mắt nhìn Hoành Văn đầy thâm thúy,
sau đó cùng Thiên Xu xoay người, Thiên Xu quay đầu nhìn lại, từ lúc bị thương
đâm trúng tới giờ bản tiên quân chưa hề quan sát tới gương mặt y, giờ này trông
thấy, sắc mặt y vẫn như xưa, không dễ đoán được điều gì, đôi mắt đen kịt nhìn ta,
nói: “Xin lỗi”.
Ta cố lấy chút sức lực nói: “Không có gì, đáng đời ta
thôi…”. Mà đúng là đáng đời ta thật.
Ánh mắt của Mộ Nhược Ngôn lóe lên một cái, sau đó quay mặt lại.
Đan Thành Lăng cùng y nhảy lên bức tường vây, chìm mình vào bóng đêm.
Bản tiên quân ngồi phịch xuống đất, nghe thấy quanh người nhốn
nháo ồn ào náo động, hẳn là cha già cùng hai vị huynh trưởng của Lý Tư Minh đã
nghe thấy tin tức mà chui ra khỏi chăn, không biết có dẫn theo đại phu không nữa.
Hoành Văn nhỏ giọng nói: “Trước mắt ngươi cố gắng chịu đựng
một chút nhé, đợi ta tránh ra một chỗ không người sẽ kéo ngươi ra”.
Bản tiên quân thở hổn hển, cười khổ nói: “Không được… kéo
ra… bị thương ra thế này rồi… Ngươi mà kéo ta ra thì Lý Tư Minh… chết chắc… Ta
phải ở bên trong mà chống đỡ”.
Hoành Văn lạnh giọng nói: “Đáng đời nhà ngươi”.