Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 8 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Lão già Mệnh Cách viết trong quyển sổ thiên mệnh của lão thế

này:



Buổi đêm, Đan Thành Lăng cứu Mộ Nhược Ngôn, Lý Tư Minh biết

được. Đánh nhau, vì Mộ Nhược Ngôn mà trọng thương, trốn thoát.



Mệnh Cách vân vê chòm râu, lặng lẽ cười, nói với bản tiên

quân: “Nguyên quân xem, quả thực ta viết rất rõ ràng mà, có đúng không nào?”.



Ta lẳng lặng không nói lời nào. Dù sao thì Lý Tư Minh đã biến

thành một cái xác cứng đờ như đá rồi, chuyện bị chậm trễ cũng là chuyện Ngọc Đế

sai làm, mà nhiệm vụ bị lỡ cũng chẳng trách ta được. Mà dù gì giờ cũng đang đứng

trên điện Linh Tiêu rồi, lão già Ngọc Đế có thể tự mình định đoạt.



Một thương đó của Thiên Xu đúng là đánh bừa mà trúng, đâm

chéo vào trong lồng ngực, xuyên qua tim của Lý Tư Minh, có cố ý đâm cũng chả

chính xác được như thế. Tim cũng làm từ thịt, một mũi thương lớn như thế đâm

vào, trong khoảnh khắc mạch máu vỡ tung, làm gì có chuyện không hỏng cho được?

Trái tim co giật được mấy lượt liền hoàn toàn bất động. Sở dĩ Lý Tư Minh còn chống

chọi được đến giờ, đều là nhờ bản tiên quân cố thủ trong xác phàm chịu đau khổ.



Bản tiên quân khổ nỗi vẫn không dùng được phép tiên, nhưng

có Hoành Văn ở đó, đáng lí ra dù có mười quả tim bị đâm cho nát bét, thì chỉ cần

phẩy tay một cái cũng có thể biến nó trở lại tươi mới, đập bình bịch như thường.

Có điều giờ phút ấy Hoành Văn vẫn là Triệu tiên sinh, trước mặt bao nhiêu người

làm sao thi triển phép tiên được. Đầy tớ trong vương phủ nhào tới trong nháy mắt,

đẩy Triệu tiên sinh sang một bên, khiêng ta vào phòng ngủ. Vài đại phu luân

phiên bắt mạch cho ta, đều hoảng hốt cả người, hệt như vịt bị sét đánh đen

thui, kinh hoàng không nói được một câu, cả người run lẩy bẩy.



Kể cũng tội cho bọn họ, người không còn mạch đập nữa mà cứ

trợn tròn con mắt lên, nói chuyện như đang sống, thử hỏi cõi phàm này được mấy

ai có duyên nhìn tận mắt?



Đông Quận Vương hỏi: “Con ta thế nào rồi, còn cứu được hay

không?”.



Cả đám đại phu run như cầy sấy, bản tiên quân nhìn bọn họ

run đến đáng thương, liền nằm trên giường nói chen vào: “Cha… Xin đừng làm khó

người ta, đành phó mặc cả cho ông Trời thôi”.



Lý Tư Nguyên lau nước mắt: “Cha, người cũng đừng lo lắng

quá, tam đệ không phải còn đang an ủi người sao, trông vào phần hiếu tâm ấy,

ông trời cũng sẽ phù hộ cho đệ ấy…”.



Nói đến từ cuối, Lý Tư Nguyên cũng nghẹn lời.



Già trẻ nhà họ Lý đứng trước giường bản tiên quân khóc nức nở.

Đông Quận Vương sụt sùi: “Súc sinh, đúng là nghiệp chướng”. Lý Tư Hiền và Lý Tư

Nguyên khóc: “Số tam đệ thật là khổ”, đến cả hai vị đại phu nhân của Lý Tư Hiền

với Lý Tư Nguyên cũng đứng ở đầu giường lấy áo làm khăn lau nước mắt: “Số chú

út thật khổ”.



Khóc đến độ ta cảm động vô cùng, thế tục hồn trần hỗn loạn tầm

thường, một chút tình thân cũng đủ khiến người ta ấm lòng đến lạ.
cũng muốn đi qua Bắc Thiên Môn? Không đi được rồi, chìa khóa không còn nữa”.



Ta giật mình nói: “Sao lại không còn nữa?”.



Kim Tinh thở dài thườn thượt, nói rằng: Ngày hôm qua Bích

Hoa Linh quân có tới Bắc Thiên Môn, lúc đó thần tướng canh cửa đang chơi cờ thế

là Bích Hoa Linh quân liền tự mình lấy chìa khóa mở cửa. Sau khi ngài ấy ra khỏi

Bắc Thiên Môn, thần tướng liền khóa cửa lại, khóa xong mới nhớ chìa còn đang nằm

trong tay Linh quân ở bên cánh cửa. Bích Hoa Linh quân tới chỗ Đức Phật Nhiên

Đăng ở Tây Phương để dự pháp yến, phải đợi đến khi tiệc tan, mới đi qua trần giới,

vòng qua Nam Thiên Môn trở lại thiên đình, lúc đó Bắc Thiên Môn mới mở ra được.



Ta hỏi, vậy dự tính phải đợi đến khi nào, lời của Thái Bạch

Kim Tinh quả thực khiến ta tuyệt vọng hoàn toàn, “Chắc cũng tầm một hai chục

ngày”.



Một hai chục ngày, một hai chục năm. Lúc đấy Thiên Xu Tinh

quân với Nam Minh Đế quân cũng sắp đầu bạc răng long rồi.



Ta thở dài nói với Hoành Văn: “Mệnh, đây đúng là số mệnh mà!

Bẩm báo Ngọc Đế thôi, vừa đẹp, ta và ngươi có thể mặc kệ về phủ đánh một giấc”.



Hoành Văn ngáp một cái, nói: “Được. Ta cũng thấy hơi mệt rồi

đây. Thế đến phủ ngươi uống rượu rồi ngủ hay đến phủ của ta?”.



Nói là nói thế, chứ Ngọc Đế đời nào chịu tha cho ta. Hai ta

mới đi được nửa đường tới điện Linh Tiêu, đã thấy Mệnh Cách Tinh quân đứng chờ

sẵn:



“Thanh quân, Nguyên quân, chuyện hạ giới Ngọc Đế đã biết hết

rồi. Thiên Xu và Nam Minh hiện đã rời khỏi thành Thượng Xuyên, đang trên đường

về Nam Quận, vài ngày sau sông Trường Giang nổi cơn sóng lớn, đoàn người bọn họ

sẽ bị kìm chân ở một quán trọ tại bến đò Chu Gia. Trước mắt đang có một xác

phàm – vốn là một đạo nhân dạo chơi khắp chốn đang ở tạm tại một đạo quán trong

thành Thượng Xuyên, tuổi thọ đã hết, hồn về địa phủ. Thân xác ấy Nguyên quân vẫn

có thể sử dụng được. Việc không thể chậm trễ, xin Nguyên quân hãy mau tới Nam

Thiên Môn”.



Trời sáng, ánh mặt trời ấm áp, bản tiên quân tỉnh lại trên một

chiếc giường được ghép lại từ mấy tấm ván gỗ, trong một căn phòng bụi bặm sơ

sài, cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo sắp mục hết đến nơi.



Lúc này, cánh cửa mục nát đang bị người ta đập ầm ầm, “Quảng

Vân Tử!!! Quảng Vân tử!!! Pháp hội cúng ngũ thất[3] của Tam công tử vương phủ sắp

bắt đầu rồi, nếu không đi là không kịp nữa đâu!!!”.



[1]: Theo truyền thống xưa, những nghi thức cúng bái sau khi

một người đã qua đời như sau: Lúc người vừa chết gọi là Tố Thất, sau đó cứ cách

bảy ngày cúng một lần, là Đầu Thất, Nhị Thất, Tam Thất, Tứ Thất, Ngũ Thất, Lục

Thất và Đoạn Thất.



Ồ, thì ra lão đạo sĩ đoản mệnh này tên là Quảng Văn Tử. So với

phong hàm Quảng Hư Nguyên quân của ta cũng được một chữ giống nhau.