Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 9 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Quảng Vân Tử, người này phỏng chừng năm mươi chưa tới, nhưng
bốn chục lại thừa. trong khoảnh khắc khi mở mắt ra, ta liền ngửi thấy ngay một
thứ mùi hôi hám, làm bản tiên quân xây xẩm mặt mày, thứ mùi ấy như đang nói lão
đạo sĩ đã lâu lắm rồi chưa tắm rửa.
Ta đưa tay sờ soạng, dưới cằm có râu, tương đối dài, chạm
vào thấy dính dính. Nhấc lên nhìn, lại bắt gặp một con bọ đang xông pha ngang dọc
giữa những kẽ hở của túm râu dày đặc, dường như đang kiếm ăn, quả thực ta không
“đành lòng” mở mắt ra nhìn tiếp.
Hoành văn lơ lửng trên không ném cho ta một câu: “Lão đạo sĩ
nhếch nhác hôi hám như thế này, đừng hi vọng ta sẽ ở cạnh ngươi, khi nào tắm rửa
sạch sẽ xong ta lại tới”. Sau đó liền không thấy tăm hơi hắn đâu nữa. Thật đúng
là, lão đạo sĩ này chẳng lẽ nhếch nhác bằng thi thể của Lý Tư Minh sao? Ngươi
lúc đứng cạnh quan tài thì nói hay như hát, bây giờ lại thế này.
Trên người không một chỗ nào không thấy ngứa ngáy, ta thò
tay ra sau cổ, gãi, xát ra một cục ghét thuộc hàng tầm cỡ. Phủi đi, xát lại, lại
phủi, cũng thú vị ra trò.
Đầu là chỗ ngứa dữ nhất, cứ cảm giác như có thứ gì đó đang
chạy ngang chạy dọc. Nghe nói trên đời có một loại côn trùng gọi là bọ chét, chỉ
sợ cái thứ này là nó.
Cửa vẫn đập uỳnh uỳnh, ta gãi đầu, vừa dùng một tay chà ghét
vừa ra mở cửa. Người ngoài cũng là một đạo nhân, gương mặt dẹt dẹt tròn tròn, đầy
đặn phúc hậu, dài giọng nói: “Cuối cùng cũng dậy rồi, còn tưởng ngài thành tiên
ở trong đấy luôn rồi chứ?”.
Cũng không hẳn là thành tiên trong ấy, ông ta tắt thở trước,
sau đó vị đại tiên ta mới tới mà.
Ta nói: “Đúng là vậy, dạo chơi qua mấy nghìn ngọn núi tiên,
lại đột nhiên hóa thành giấc mộng, gần như đã quên hết chuyện hồng trần, ngay cả
ngươi cũng không nhớ ra”.
Đạo sĩ nọ nói: “Quảng Vân tiên nhân phải nhớ cho kĩ đấy, tiểu
đạo là đạo nhân Thường Thiện, làm tạm vụ trong Minh Nguyệt quán này, đợi đến
lúc thành tiên rồi, mong ngài đừng quên chiếu cố đến tiểu đạo”. Hắn cười ha hả,
chà xát hai tay vào nhau, “Tối hôm qua ngài có nhờ tiểu đạo đánh thức, sáng hôm
nay không thể ngủ quên được. Tiểu đạo tới gọi ngài sớm một chút, hôm nay không
giống ngày thường, là đại pháp hội của vương phủ, trong đạo quán thiếu người
quá, khó khăn lắm sư phụ mới gật đầu để ngài tới cho đủ số lượng. Tốt xấu gì
ngài cũng phải tắm rửa một lượt, thay bộ quần áo trông cho tử tế mới được”.
Vừa nghe thấy hai chữa “tắm rửa” mắt ta liền sáng rực lên,
“Nước ở chỗ nào?”.
Thường Thiện nói: “Kì diệu làm sao, kì diệu làm sao, thường
ngày ngài lúc nào cũng nói sợ làm tổn thương đến nước nên không tắm rửa, không
ngờ hôm nay lại nghĩ thông rồi”. Hắn nói xong liền dẫn ta ra sân sau.
Ở sân sau có một cái lán bằng gỗ, trong lán có giếng, bên giếng
có thùng, còn có cả một cái chậu gỗ lớn.
Ta cài cửa lán lại, múc đầy một chậu nước, thò đầu soi thử,
thấy một cái đầu bù xù. Bản tiên quân đứng bên miệng giếng, múc vài chậu nước,
dùng tới hơn nửa cân bồ kết mới chải tơi được râu, tóc, chà xát cho màu da bình
thường xuất hiện.
Thường Thiện đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ mới tinh cho ta thay.
Ta cột tóc gọn gàng, bộ râu cũng dùng lược chải cho ngay ngắn, cả người khoan
khoái nhẹ nhõm, lúc bấy giờ Hoành Văn mới lắc lắc lư lư bay tới. Ta nhân lúc bốn
phía không người, phất phất tấm áo bào đạo sĩ mới tinh mấy lượt, hỏi: “Trông có
tí phong thái nào của Lữ Tiên không?”.
Hoành Văn nói: “Ta mà chiều ngươi nói một câu ‘Giống’, chắc
Lữ Động Tân sẽ tới đập nát cung Vi Viên của ta ra mất”.
Ta cười khan một tiếng: “Không phải đã tử tế hơn nhiều so với
buổi sáng rồi à?”.
Hoành Văn im lặng trong giây lát, sau đó thành khẩn nói:
“Trông ngươi giống người rồi”.
Ta cùng với đám đạo sĩ trong Minh Nguyệt quán, tới Đông Quận
Vương phủ.
Khi bước qua ngưỡng cửa vương phủ, bản tiên quân thấy thật
bùi ngùi.
Vừa chỉ mới mấy ngày trước thôi, ta vẫn còn là người một nhà
với những con người sống sau cánh cửa này, tuy xét về độ hào sảng , lỗi lạc Lý
Tư Minh còn chưa sánh được với bản tiên quân nhưng cũng coi như một công tử thiếu
niên khôi ngô tuấn tú. Giờ đây lại đang mục xác trong quan tài, đổi cho bản
tiên quân một đạo nhân già, da mặt nhăn nheo như quả hồng khô. Mệnh Cách với Ngọc
Đế định để cho ta dùng cái mặt này mà đi cám dỗ Thiên Xu á???
Pháp hội ngũ thất được tổ chức rất phô trương, tổng cộng có
tất cả sáu mươi sáu đạo sĩ của tám đạo quán đồng thanh đọc kinh. Ta đứng rung
chuông giữa đám người. Ta trông thấy Đông Quận Vương, cũng trông thấy Lý Tư
Nguyên và Lý Tư Hiền. Bản tiên quân biết tình cảm của bọn họ đối với Lý Tư Minh
rất sâu sắc, nhưng tình cảm có sâu sắc đến mức nào, nước mắt có nhiều bao
nhiêu, khóc tới ngũ thất, cũng khóc cạn hết cả rồi. Vậy nên khi đứng trước linh
vị đốt tiền giấy, tất cả mọi người đều gào khan mà thôi.
Tuy nhiên, Đông Quận Vương có nói một câu khiến bản tiên
quân vô cùng phấn chấn.
Đông Quận Vương đứng đối diện với linh vị, bỏ một xấp tiền
giấy vào trong chậu than, nói rằng: “Minh nhi, con yên tâm đi, cha nhất định sẽ
móc tim của gã Đan Thành Lăng đó mang về để tế con!”.
Lúc lãnh tiền thưởng, Thường Thiện thì thầm bên tai ta:
“Nghe những lời vương gia nói hôm nay, Đông Quận của chúng ta nhất định phải đối
đầu với Nam Quận rồi, than ôi, nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà. Nói một
cách khó nghe thì tiểu công tử chết vừa là số vừa coi như tự chuốc lấy. Nhưng một
khi có chiến tranh, thì đám dân thường chúng ta cũng phải chịu khổ theo”. Đoạn
hắn ép giọng nói xuống thấp hơn, “Ngài có biết vì sao tiểu công tử lại bị chết
không?”.
Trên đời này làm gì có kẻ nào biết rõ hơn bản tiên quân.
Thường Thiện nói: “Nghe nói vị tiểu công tử này vốn là kẻ đần
độn, không biết vì sao mà đến một ngày đột nhiên tỉnh ra. Hắn vừa tỉnh ra, liền
hỏng bét, lập tức nuôi ngay một tiểu công tử lai lịch bất minh ở trong nhà,
nghe nói là chiều chuộng ghê lắm. Nhưng chỉ được một hai ngày, vương gia lại mời
một vị công tử về để làm mạc trọng,nghe nói vị mạc trọng tiên sinh đó có dáng vẻ
như thần tiên vậy, Tam công tử vừa gặp liền ném ngay vị tiểu công tử trong viện
đi, trái tim đặt cả vào vị mạc trọng tiên sinh kia. Vị công tử trong điện liền
nổi cơn ghen tức, cấu kết với người tình ngày trước của hắn đâm tiểu công tử một
đao, sau đó liền trèo tường trốn mất. Ngài nói xem có thú vị hay không?”.
Râu mép của ta giật giật một lát, sau đó mới đáp rằng: “Thú
vị”.
Thường Thiện lẳng lặng tiếp lời: “Nhưng thú vị hơn là tình
nhân cũ của vị tiểu công tử kia không phải là ai khác, lại chính là Đại tướng
quân Đan Thành Lăng của Nam Quận. Sau khi tiểu công tử chết, mạc trọng tiên
sinh cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Cả chuyện này huyên náo ầm ĩ cứ như diễn kịch
vậy, có điều vở kịch này diễn quá tệ, người này chết, bách tính lại gặp tai
ương”.
Ta ủ rũ, không nói lời nào. Ngọc Đế, Mệnh Cách, đều là nghiệp
chướng các người tạo ra cả đấy.
Ta ôm hai xâu tiền, theo đoàn người ra khỏi phủ, xa xa trông
thấy Tấn Ninh, Tấn Thù đang đeo khăn tang, thân hình bé nhỏ chui rúc len lỏi giữa
đám người. Tấn Ninh đang ngóng lên trên bàn thờ, ánh mắt mong đợi, hình như
đang định “xuống tay” với đĩa bánh cúng trên đó.
Ta đã từng hỏi thăm Mệnh Cách về số mệnh của hai đứa bé này.
Năm năm sau, Đông Quận Vương sẽ qua đời vì trúng gió, ba năm sau nữa đến phiên
Lý Tư Nguyên chết bất đắc kì tử, một năm sau Lý Tư Hiền cũng bỏ mạng trên chiến
trường. Tấn Ninh trở thành tướng soái khi tuổi đương độ thiếu niên, thắng trận
liên tiếp. Nhưng người nắm trong tay đại cục của Đông Quận lại là Tấn Thù. Đứa
bé nhút nhát suốt ngày chạy theo đuôi Tấn Ninh, trong tương lai lại trở thành vị
quân chủ khai quốc của cả vùng vương triều. Quả là thế sự vô thường.
Ta đứng trước nhà quàn[1] một lúc lâu, đôi mắt đảo liên hồi
của Tấn Ninh liếc về phía ta. Nó bước lại gần ta, thân người lúc la lúc lắc:
“Này, đạo sĩ râu dài, lão đang nhìn gì thế?”. Tấn Thù vẫn như trước bám dính
sau lưng Tấn Ninh.
[1]: Nhà quàn: Nơi đặt quan tài trước khi chôn cất, hoặc tổ
chức tang sự.
Tấn Ninh tương lai sẽ là một kẻ phong lưu, bản tiên quân
nhìn nó, tưởng tượng cảnh nó sau khi trưởng thành, sẽ chôn người giữa mười mấy
thê thiếp xinh đẹp như hoa, trái ôm phải ấp. Chậc chậc, thằng bé này quả là khiến
người ta lo lắng mà.
Ta sục sạo trong tay áo, móc ra hai mặt dây chuyền hình hồ
lô làm bằng ngọc bé xíu, khom người xuống: “Bần đạo trông hai vị thiếu gia phúc
khí đầy mặt, đôi bùa ngọc này xin tặng cho hai vị, coi như kết một mối lương
duyên với đạo gia”.
Tấn Ninh thò tay định nhận, nhưng Tấn Thù lại kéo ống tay nó
lại, ngửa mặt mà nói với ta rằng: “Đạo nhân ngươi lai lịch bất minh, tặng đồ
cho chúng ta, có phải muốn thứ gì đó hay không?”.
Ta cười ha hả: “Bần đạo nếu có thể tới tham gia pháp hội,
Ta đóng cửa lại, hồ ly giãy giụa nhảy xuống đất, lộn một
vòng, hóa lại hình người. Bản tiên quân và Hoành Văn sửa soạn xuống lầu dùng
cơm, trước khi ra khỏi cửa ta còn có lòng hỏi hồ ly một câu: “Có cần mang một
cái bánh bao về cho ngươi không?”.
Hồ ly kiêu ngạo đáp: “Không cần”.
Sau khi dùng xong bữa sáng, bọn ta trở về phòng, ta vốn hi vọng
hồ ly đã trở về hang ổ, ai dè vừa mở cửa ra đã trông thấy một Cục Lông trắng
toát đang cuộn mình trên giường của Hoành Văn, đánh một giấc rất là thích ý.
Hồ ly không chịu trở về hang ổ, còn giải thích bằng lời lẽ
hùng hồn, lí do đanh thép. Hoành Văn Thanh quân đã mua nó trước ánh mắt bao người,
nếu như nó đột nhiên biến mất, sẽ khiến kẻ khác hoài nghi. Nhằm tránh cho Hoành
Văn Thanh quân gặp thêm phiền phức, nó sẽ tạm thời ở lại chỗ này.
Hoành Văn có lẽ cũng cảm động đôi phần trước tấm tình si của
Cục Lông kia, cũng có thể là vì thấy thú vị, đã ngầm đồng ý cho nó ở lại.
Hồ ly rất mừng, bản tiên quân lại có chút âu lo. Năm đó ta
đơn phương thích một người, dỗc gan dốc ruột, biết loại chuyện này càng cố lại
càng gỡ không ra. Chuyện của Thiên Xu và Nam Minh là một minh chứng thê lương sờ
sờ trước mặt. Hoành Văn tuy không đến nỗi giống hai vị ấy, thế nhưng xưa nay hắn
có một cái tật, chính là ham thử cái lạ để tìm niềm vui, vạn nhất hắn đột nhiên
cao hứng, cùng với hồ ly nếm trải tư vị ái tình thì…
Bản tiên quân vừa nghĩ đã rùng mình.
Hơn nữa Thiên Xu còn đang nằm thoi thóp trong phòng, chờ uống
cỏ linh chi. Kim La Linh Chi là thứ hồ ly tặng cho Hoành Văn, nó canh ở chỗ này
thì bản tiên quân làm sao mặt dày mày dạn tới xin Hoành Văn được.
Ta nhìn Hoành Văn và hồ ly, đột nhiên thấy lo lắng, thuận dịp
bèn tới phòng của Thiên Xu xem thử.
Hai gã tiểu nhị đang nhanh tay nhanh chân dọn dẹp trong
phòng Thiên Xu, nghe nói từ tối hôm qua tới giờ, Thiên Xu lại ho ra mấy ngụm
máu nữa. Chủ quán cũng chen chân vào phòng. Ông ta nhìn bản tiên quân bằng ánh
mắt trông mong, nói: “Tối qua đạo trưởng nói sáng nay nhất định sẽ kê được đơn
thuốc, không biết giờ đã có chưa?”.
Bản tiên quân ho khan một tiếng: “Có thì có rồi, nhưng…”.
Tiếng gõ cửa vang lên, một tên tiểu nhị bước vào, trên tay
là một bát nước màu xanh sẫm, “Đạo trưởng, tiểu nhân mang thuốc đến cho ngài
đây”.
Ta còn đang kinh ngạc, đã thấy Hoành Văn bước vào trong
phòng, “Ta đã tính kĩ thời gian để sắc thuốc, ngươi cho hắn uống xem thế nào?”.
Hai gã tiểu nhị đỡ Mộ Nhược Ngôn dậy, cạy khớp hàm y ra, bản
tiên quân múc từng thìa thuốc một, đổ vào miệng Nhược Ngôn. Kim La Linh Chi quả
thực rất có duyên với Mộ Nhược Ngôn, bát thuốc này đút cho y uống cực kì thuận
lợi. Mộ Nhược Ngôn được đặt lại xuống gối, không thấy nhúc nhích gì.
Chủ quán lắp bắp hỏi: “Đạo trưởng, vị công tử này…”.
Hơi thở Mộ Nhược Ngôn đều đặn nhưng không sâu, vẻ sầu khổ
trên gương mặt cũng phai nhạt phần nào, chỉ những khi ngủ say y mới có bộ dạng
thế này.
Vì thế ta liền nói: “Không sao, không sao, tạm thời để vị
thí chủ này yên tĩnh nghỉ ngơi, đợi đến khi tỉnh lại, bệnh sẽ có cơ khỏi hẳn”.
Giấc ngủ này của Mộ Nhược Ngôn kéo dài suốt một ngày một
đêm.
Chủ quán với đám tiểu nhị lo lắng có khi y đã bị bản tiên
quân đầu độc chết rồi cũng nên, ra ra vào vào liên tục để dò hơi thở. Đám người
hầu bàn mai phục khắp nơi: Từ cửa trước cửa sau cho tới cửa sổ, đầu cầu thang,
chỉ sợ ta thừa cơ chạy mất. Thế là những lúc không ngủ, ta bèn kê một cái ghế dựa,
ngồi trước cái bàn trong phòng Mộ Nhược Ngôn, tự đánh cờ với chính mình cho
khuây khỏa, đỡ mất công chủ quán với đám tiểu nhị phải lo lắng phập phồng.
Đêm đến, ta trở về phòng, thoát chân thân ra, tới tìm Hoành
Văn. Hồ ly hiện nguyên hình, ngủ trên một cái gối đặt ở ghế. Ta xách cổ nó lên,
chỉ về hướng căn phòng sát vách: “Thân xác bản tiên quân dùng ban ngày đang nằm
trên chiếc giường trong căn phòng đó. Ngươi có thể đẩy lão xuống đất rồi lên
giường mà ngủ”.
Hồ ly cố sống cố chết bấu chặt móng vuốt vào gối, nói: “Tại
sao không để ta và Thanh quân ở chung ở một phòng?”.
Bản tiên quân nói cực kỳ dứt khoát: “Ngươi có tình cảm với
Hoành Văn Thanh quân. Bản tiên quân sợ ngươi cùng hắn ở cùng phòng sẽ sinh chuyện”.
Hồ ly hóa thành hình người, nở nụ cười lạnh lẽo: “Tống
Nguyên quân suy nghĩ cũng quá xấu xa rồi, ta qủa thật có ngưỡng mộ Thanh quân.
Nhưng nếu Thanh quân không bằng lòng, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc người”.
Ta lẩm bẩm trong lòng, đúng, vốn ta cũng không lo nghĩ cái
chuyện ấy. Cái vị Hoành Văn Thanh quân này nào dễ ép buộc, ta muốn còn không được,
huống gì là con yêu quái có chút đạo hạnh như ngươi.
Hoành Văn nằm yên trên giường không thấy động tĩnh gì, phỏng
chừng còn đang hớn hở theo dõi trò vui.
Ta dịu giọng, dùng lí lẽ thuyết phục hồ ly: “Thanh quân và
ta lần này phụng mệnh xuống trần, nhất cử nhất động đều có tiên quan trên trời
theo dõi, giới luật của thiên đình cực kì nghiêm ngặt, nếu hắn và ngươi quá
thân mật với nhau, chỉ sợ sẽ khiến kẻ khác buông lời hiềm nghi”.
Hồ ly khoanh tay trước ngực, ngồi trên ghế, đôi mắt lập lòe
thứ ánh sáng xanh u ám: “Lý do Tống Nguyên quân đưa ra, thứ cho tại hạ không thể
gật bừa. Tống Nguyên quân cùng với Thanh quân đêm đêm ngủ cùng giường, nghe nói
lúc trên thiên đình cũng thường tới phủ của Thanh quân chực ăn chực uống, dường
như Nguyên quân chưa hề bị giới luật nhà trời chạm đến bao giờ. Cho nên theo tại
hạ thấy, quy củ của thiên đình không nghiêm ngặt quá mức như người ta vẫn hay đồn
đại”.
Cái con súc sinh lắm lông này, không ngờ đã kịp đi nghe
ngóng dò hỏi về bản tiên quân với Hoành Văn rồi! Không biết còn nghe được từ
đâu mấy cái chuyện thị phi trắng đen lẫn lộn như thế. Dám bảo bản tiên quân thường
ngày đến chỗ Hoành Văn ăn chực!
Hồ ly nói tiếp: “Chẳng lẽ Nguyên quân lại muốn nói, bởi vì
ta là yêu, còn ngài là tiên, cho nên những việc ngài làm được ta không làm được?”.
Sau đó nó chỉnh trang lại áo choàng cho ngay ngắn, đứng dậy: “Ta đã từng nói
tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho Thanh quân, nếu Nguyên quân đã có lời nhắc
nhở, ta sẽ sang phòng bên để ngủ. Chỉ có điều…”.
Hồ ly đi về phía tường, quay đầu lại, dùng khóe mắt liếc ta:
“Tuy rằng hiện tại ta là yêu quái, nhưng chỉ cần vượt qua một nghìn năm trăm
năm thiên kiếp nữa thôi là có thể thăng thiên thành tiên, lúc cùng ở trên thiên
đình rồi, sự tình thế nào còn chưa biết được”. Nói rồi vung tay áo, xuyên tường,
sang bên căn phòng cách vách để ngủ.
Ta kéo ghế ra rồi ngồi xuống, Hoành Văn thấp giọng nói: “Trước
giờ có thấy ngươi lấn cấn ba cái quy củ của thiên đình thế đâu. Chẳng lẽ chuyện
của Thiên Xu với Nam Minh khiến ngươi giác ngộ ra cái gì rồi?”.
Ta gượng cười: “Cũng gần như vậy”, sau đó nhóm người dậy, bước
tới bên giường: “Đúng rồi, hôm nay may mà có ngươi đưa bát cỏ linh chi đó tới,
cảm ơn ngươi”.
Hoành Văn biếng nhác đáp: “Cứ nhớ ngươi thiếu ta một chầu rượu
là được rồi. Thật ra ta chỉ muốn xem thử, sau khi ngươi trả lại hết nợ cho
Thiên Xu rồi, thì sau này có thể làm ra những chuyện gì”.
Ta nói: “Đương nhiên là Ngọc Đế căn dặn thế nào, Mệnh Cách
an bài ra sao ta liền làm thế đó”. Lại nói, mấy ngày gần đây không thấy có động
tĩnh gì từ lão già Mệnh Cách, kể cũng kỳ quái.
Hoành Văn dịch vào trong một chút, ta nằm xuống mé giường
ngoài, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, không phải Nam Minh còn đang
bị nhốt ở trong động hồ ly sao. Hồ ly ở lỳ tại đây không đi, Nam Minh nhất định
đang chịu đói trong động, ta đã cứu Mộ Nhược Ngôn rồi, vậy có cần làm phước
thêm lần nữa, bảo hồ ly thả hắn ra, cho Nam Minh cùng Mộ Nhược Ngôn diễn một vở
kịch uyên ương đoàn viên không?”.
Hoành Văn nằm bên cạnh ta, thấp giọng cười một tiếng.
Bản tiên quân hỏi hắn, “Ngươi cười cái gì?”. Hoành Văn đáp:
“Cũng không có gì, chỉ thấy câu nói của ngươi thú vị thôi”.
Sau khi trời sáng, ta lại tới phòng của Mộ Nhược Ngôn ngồi,
an ủi trái tim hốt hoảng của chủ quán.
Tiểu nhị mang một bộ cờ tới. Hoành Văn ngồi đánh cờ cùng bản
tiên quân để giải sầu, hồ ly nằm trên ghế cạnh Hoành Văn, đám tiểu nhị đi tới
đi lui, ngó trộm nó liên hồi.
Bản tiên quân đánh cờ với Hoành Văn đã mấy nghìn năm, chưa thắng
được hắn trận nào, ngày hôm nay vẫn phải rầu rĩ nhận thua. Chủ quán ân cần sai
người bê cơm trưa lên tận phòng, bốn đĩa đồ ăn, một vò rượu còn thêm cả một tô
canh nóng hổi.
Tiểu nhị đặt tô canh lên trên bàn, mở nắp ra, trong khoảnh
khắc khi hơi nóng nghi ngút bốc lên, giữa làn khói lờ mờ, ta thấy Mộ Nhược Ngôn
đang nằm trên giường nhúc nhích.