Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 10 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Bản tiên quân còn đang nhai miếng đậu phụ khô trong miệng,
chỉ biết trợn mắt ra nhìn Mộ Nhược Ngôn nhỏm nửa người dậy, ánh mắt mờ mịt nhìn
về phía này.
Chủ quán lúc này đang đứng bên cạnh bản tiên quân, đích thân
rót rượu cho ta và Hoành Văn, thấy thế liền ôm bầu rượu đứng ngây ra đó. Cũng
nên biết Mộ Nhược Ngôn đã nằm liệt trên giường lâu lắm rồi, chủ quán trông thấy
y có thể tự mình ngồi dậy, cũng chẳng khác gì tận mắt nhìn Hằng Nga bay lên
cung trăng, kích động đến độ cả người run lên bần bật, run được một lúc liền bổ
nhào tới quỳ sụp xuống trước mặt bản tiên quân.
“Đạo trưởng đúng là thần tiên sống! Đạo trưởng đúng là thần
tiên sống!”
Ta vuốt râu cười mỉm, đầu tiên là cười mỉm với chủ quán, sau
đó là cười mỉm với Mộ Nhược Ngôn. Đợi đến lúc mở miệng ra mới phát hiện miếng đậu
phụ khô vẫn còn trong miệng, thế là bản tiên quân lại ung dung nuốt nó xuống, lại
cười mỉm, nói với chủ quán rằng: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ông chủ không cần
khách khí”. Sau đó lại dùng chất giọng hoà nhã hỏi Mộ Nhược Ngôn đang nằm trên
giường, “Công tử cảm thấy trong người đã khá hơn chưa?”.
Mộ Nhược Ngôn chăm chú nhìn ta, trên gương mặt vẫn phảng phất
vài phần mờ mịt, chủ quán liền lên tiếng: “Công tử, mấy hôm nay ngài bệnh đến độ
không hay biết gì, may nhờ có liều thuốc của vị đạo trưởng này. Bây giờ công tử
thấy thân thể ra sao?”.
Vẻ mờ mịt trên mặt Mộ Nhược Ngôn dần biến mất, phỏng chừng
đã tỉnh táo lại rồi. Y ngồi thẳng người dậy, trên gương mặt là vẻ tang thương
pha lẫn chút mỉa mai tự giễu. Nhược Ngôn điều chỉnh lại nét mặt một chút, sau
đó lật chăn ra, tác dụng của Kim La Linh Chi quả thực không tồi, y vừa đặt chân
xuống liền đứng được thẳng người, nhận lấy tấm áo choàng từ tay tiểu nhị, sau
đó lại nhìn ta: “Y phục không chỉnh tề, mong đạo trưởng thứ lỗi. Nghe nói đạo
trưởng đã vất vả cứu mạng cho tại hạ”.
Ta đứng dậy, chắp tay đáp lễ, “Chỉ là một đơn thuốc dân dã bần
đạo mang theo khi hành tẩu giang hồ, thí chủ có thể khoẻ lại là tốt rồi”.
Mộ Nhược Ngôn nói: “Tại hạ chỉ là một kẻ thư sinh, không có
gì để cảm tạ ơn này của đạo trưởng, xin đạo trưởng hãy nhận lấy một lạy của tại
hạ, xem như tạ lễ”.
Khi đôi chân của y cong lại cũng là lúc bản tiên quân sững cả
người, Mộ Nhược Ngôn lại muốn quỳ xuống trước mặt ta ư? Một kẻ không muốn sống
như y lại quỳ đáp tạ kẻ đã cứu mình, đây chẳng phải là chuyện nực cười sao.
Trong lòng thì nghĩ vậy, còn chân ta đã sớm vô thức bước tới,
vươn tay đỡ lấy cơ thể còn chưa kịp quỳ hẳn xuống của Mộ Nhược Ngôn. Chén rượu
bị Hoành văn dằn xuống bàn, một tiếng “cốp” vang lên. Bản tiên quân ngay lập tức
buông y ra, lùi lại phía sau, chắp hai tay lại, “Thí chủ đáp lễ thế này là quá
lớn rồi, bần đạo quả tình không dám nhận, không dám nhận”.
Mộ Nhược Ngôn nói: “Đạo trưởng không chịu nhận một lạy này,
vậy thì hãy để tại hạ thi lễ với ngài”, nói rồi y cúi người xuống, vái bản tiên
một vái. Ta chẳng còn cách nào, cũng đành chắp tay lại, cố khom lưng thật thấp.
Mộ Nhược Ngôn nói: “Ơn này của đạo trưởng, nếu ngày sau có đủ
khả năng, tại hạ nhất định sẽ báo đáp. Tại hạ họ Nghiêm, tên là Tử Mộ, chẳng
hay tên hiệu của đạo trưởng là gì?”.
Quả nhiên, hạ phàm rồi nhưng Thiên Xu vẫn lợi hại như xưa,
hôn mê một thời gian dài, mới tỉnh dậy chưa bao lâu đã bịa ngay ra được một cái
tên giả, ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
Ta lại chắp tay: “Thí chủ quá lời rồi, bần đạo quả thật
không dám nhận. Tên hiệu của bần đạo là Quảng Vân Tử, những người khác đều gọi
là Quảng Vân Đạo Nhân”.
Ta lại cùng Thiên xu khách sáo dông dài thêm một phen nữa, mới
nói: “Sức khoẻ thí chủ vừa có chút khởi sắc, còn cần tĩnh dưỡng vài ngày, đừng
để lại nhiễm phong hàn. Chi bằng thí chủ cứ nằm trên giường nghỉ ngơi thêm mấy
ngày đã”.
Mộ Nhược Ngôn nói: “Đa tạ đạo trưởng”, sau đó nhìn về phía
bàn, nói tiếp: “Tại hạ đã quấy rầy đạo trưởng cùng mấy vị đây dùng bữa, thật ngại
quá”.
Ta cười khan, rõ ràng chúng ta mới là người đem cơm canh vào
phòng y ăn uống, vậy mà Thiên Xu vẫn khách khí thế này. Hoành Văn vốn ngồi quay
về phía giường, lúc này nghiêng đầu lại, mỉm cười với y: “Công tử khách khí rồi,
là chúng ta quấy rầy công tử mới đúng”.
Mộ Nhược Ngôn tựa như người đứng trên đỉnh núi giá rét khôn
cùng, bị một chậu nước băng tan giội thẳng xuống đầu, nhất thời thân thể cứng lại
như bị đóng băng.
khác. Hồ ly giơ tay thắp cây đuốc bên trong lên, trong hang động chỉ có một cây
cột trơ trụi, dưới chân cột là những mảnh xích bằng sắt vụn nát.
Xem ra hồ ly đã nhốt Đan Thành Lăng ở chỗ này.
Ta nhìn đám xích sắt văng tứ tán trên mặt đất, cau mày,
không ngờ Đan Thành Lăng lại dũng mảnh đến mức này, có thể giãy đứt xích sắt,
trốn khỏi hang động của hồ ly?
Hồ ly nghiến răng nghiến lợi oán hận câu gì đó, liền lao ra
khỏi động, lại men theo một con đường đá, rẽ qua bảy tám chục khúc quanh, đẩy một
cánh cửa đá ra. Một cơn gió từ ngoài cửa thổi vào, bản tiên quân ngẩng đầu lên,
có thể trông thấy được bầu trời đen kịt, nơi này là một khe nứt trong núi, bị hồ
ly cải tạo thành nội viện.
Một bóng đen nhỏm dậy từ trong chỗ tối, lao thẳng về phía
này.
Nghẹn ngào một tiếng, nó nhào vào vòng tay của hồ ly, nhúc
nhích một hồi, liền biến thành đứa bé trai, ôm chặt lấy hồ ly mà khóc rống lên:
“Đại vương! Cuối cùng đại vương cũng đã về rồi… Hu hu, có một kẻ rất lợi hại đã
tới đây, cứu kẻ bị nhốt trong động ra rồi… Hồng tỷ tỷ, Thu tỷ tỷ, Hoa ca ca, Tiểu
Thất, mọi người đều bị bọn họ bắt vào trong củi hết, hu hu, con khó khăn lắm mới
trốn được, con sợ quá đại vương ơi, hu hu…”.
Đứa bé dúi đầu vào lồng ngực của hồ ly, vừa khóc, vừa nói, vừa
quệt nước mắt nước mũi vương đầy trên mặt.
Khó khăn lắm mới chờ được đứa bé khóc xong, hồ ly liền mang
theo nó, dẫn bản tiên quân trở về sảnh đá. Thằng bé co người trên một chiếc ghế
đá, đang thút thít sụt sùi, vừa sụt sùi vừa len lén đưa mắt nhìn bản tiên quân.
Một đôi mắt xanh biếc, hai cái tai nhọn hoắt trên đỉnh đầu còn vương vài vằn
nâu xám. Đứa bé bày, hoá ra là một con mèo rừng tinh.
Mèo rừng nói chuyện rất không rõ ràng, câu từ cứ rối beng hết
lên, lắp bắp cả nữa ngày mới kể được sơ qua về những chuyện đã xảy ra.
Theo lời nó nói, sáng sớm hôm nay, có một người tay cầm phất
trần xông vào trong động, cứu Đan Thành Lăng ra, tóm gọn hơn mười yêu tinh lớn
nhỏ trong động: có đám hồ nữ xinh đẹp động lòng người, cũng có những con tiểu
yêu quái khác đạo hạnh không cao lắm, trong số đó tu vi của mèo rừng nông cạn
nhất, yêu khí cũng yếu nhất, chui vào trong một xó của khe đá, may mắn giữ được
cái mạng nhỏ.
Sắc mặt hồ ly tái nhợt, ánh mắt sắc bén, bản tiên quân biết,
từ giờ phút này trở đi, nó với Đan Thành Lăng đã thành kẻ thù không đội trời
chung.
Về bộ dạng của kẻ cầm phất trần tới cứu người kia, mèo rừng
cũng tả không rõ ràng, mơ mơ hồ hồ. Kể tới kể lui cũng chỉ có mấy cụm từ “Không
có râu”, “Trông giống đạo sĩ”, “mặc áo màu xanh”. Sau đó nó vươn hai cái chân
trước bị thương của nó cho hồ ly xem, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Bản tiên quân nghe xong, nhìn xong, lại không thể không nói:
“Nếu người trong động đã đi thì việc bản tiên quân tới đây cũng xem như kết
thúc, thời gian không còn sớm, đến lúc phải trở về quán trọ rồi”. Ta nhìn hồ ly
và mèo rừng, “Ngươi… Hai người các ngươi tính thế nào?”.
Hồ ly lặng yên không nói, mèo rừng cuộn tròn trên ghế dựa,
co ro tấm thân của nó.
Lúc này, trại yêu tinh cỏn con của hồ ly đang lâm vào cảnh
yêu tinh thì hết, động lại trống không, nó cứ cúi đầu ngồi như thế, bộ dạng có
chút thê lương.
Cũng không biết vị khách cầm phất trần có pháp lực cao thâm
kia có quay trở lại chém giết thêm lần nữa hay không, cả hồ ly và mèo rừng này
đều đang lâm vào thế nguy hiểm.
Kỳ thật, bản tiên quân là người rất dễ mềm lòng. Ta nhìn
tình cảnh này, trái tim không kìm được mà mềm ra một chút.
Chỉ vì một phút yếu lòng này, mà khi ta trở về phòng của
Hoành Văn, sau người có một con hồ ly, còn cả một con mèo rừng vằn xám.
Hồ ly nhảy lên đùi của Hoành Văn, rên lên một tiếng, cả người
nằm phủ phục xuống, trông bộ dạng rất suy sụp chán chường. Hoành Văn xoa đầu
nó, hồ ly ngẩng lên, thè lưỡi liếm tay của Hoành Văn.
Mèo rừng nhảy lên góc chăn ở cuối giường, nằm xuống, tiu nghỉu
liếm chân trước bị thương.
Đối với lần nhẹ dạ này, bản tiên quân quả thật vô cùng hối hận.