Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 11 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Mộ Nhược Ngôn và Đan Thành Lăng gặp lại nhau vào một buổi

trưa khi mặt trời đứng bóng, gió lớn sóng to, mưa như trút nước.



Ngay ngày hôm sau khi ta dẫn hồ ly cùng mèo rừng trở lại

quán trọ.



Ta và Hoành Văn đang ngồi trong sảnh lớn dưới lầu dùng cơm

trưa, thì thấy cánh cửa chính đóng kín của quán trọ bị kẻ nào đó nện uỳnh uỳnh.

Tiểu nhị hé cửa ra một chút, nước mưa bị cơn gió mạnh đột ngột thốc xiên, bay

vào trong quán trọ, bọt nước bắn vào đĩa chay ba loại đặt ngay trước mặt ta.



Một thân người ướt đẫm nước mưa, đầu đội nón tre sùm sụp bước

qua ngưỡng cửa, vừa đúng lúc một tiếng sấm nổ đoàng trên bầu trời.



Vị huynh đệ đội nón tre tháo nón xuống, tức thì toàn bộ lông

trên cơ thể hồ ly dựng đứng hết cả lên.



Bản tiên quân vốn nhanh tay nhanh mắt, lập tức giữ chặt hồ

ly lại. Ta nhìn Đan Thành Lăng lúc này đang hiên ngang đứng giữa sảnh, đôi mắt

sáng quắc đảo quanh bốn phía. Hắn vừa đảo mắt, liền đảo trúng cái bàn này. Vừa

trông, liền thấy ngay Hoành Văn.



Đan Thành Lăng lập tức nheo mắt lại, chân mày hơi nhíu, sắc

mặt lại không mảy may thay đổi, cũng coi như giấu kín được tâm tư.



Hoành Văn khách khí nở nụ cười nhạt như gió thoảng, Nam Minh

Đế quân quả nhiên không phải kẻ tầm thường, sau khi đáp lễ Hoành Văn bằng một nụ

cười, hai đường nhìn mãnh liệt như điện xẹt lập tức quét thẳng lên mặt bản tiên

quân.



Bản tiên quân vốn muốn chắp tay chào hắn cho tử tế, nhưng

hai bàn tay còn đang bận đè hồ ly đương giãy giụa, chỉ đành gật đầu một cái. Đường

nhìn của Đang Thành Lăng làm như vô tình lướt qua con hồ ly, chủ quán chọn đúng

lúc này để khom lưng chạy lại: “Trần gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, tiểu

điếm xin lập tức đi chuẩn bị nước nóng cùng quần áo sạch sẽ để ngài thay. Trần

gia có cần đưa một bình rượu nóng lên trước, nhấm nháp cho ấm người không ạ”.



Bản tiên quân thầm nghĩ trong lòng, cái ông chủ quán này

cũng thật chậm tiêu, cứ nịnh nọt xun xoe mấy cái chuyện nước tắm rượu nóng ấm

người làm gì, bây giờ trong lòng vị đại gia này ngoài thư sinh ốm yếu trên lầu mà

hắn thương yêu ra, thì còn chứa được cái gì khác nữa? Thứ gì cũng nhắc, chỉ có

người kia là ném tận đâu.



Quả nhiên, Đan Thành Lăng vừa mở miệng đã hỏi luôn: “Mấy

ngày nay, vị Nghiêm công tử ở trên lầu có khoẻ không?”.



Đến tận lúc này, chủ quán mới đột nhiên giác ngộ chân kinh,

vừa luôn miệng nói “rất tốt, rất tốt”, vừa sai tiểu nhị dẫn đường, không quên

nhận lỗi, tiểu điếm hầu hạ không chu đáo, chỉ sợ có điều sơ sẩy với vị công tử

kia, xin Trần gia bỏ quá cho.



Đan Thành Lăng sải bước lên lầu, nhưng mới lên được một nửa

lại đột nhiên dừng bước, đôi mắt nhìn thẳng lên trên. Mộ Nhược Ngôn đứng ở cuối

thang lầu, một tay nắm chặt lấy lan can, bốn mắt nhìn nhau say đắm.



Tình này cảnh này, quả là xúc động vô hạn, cũng buồn nôn

không có điểm dừng.



Ngay cả đến hồ ly cũng bị khung cảnh ấy, tình ý ấy làm cho

tê dại. Nó cố co giật thêm vài cái dưới tay ta, kế đó liền im hẳn.



Sau một chốc lặng lẽ nhìn nhau, Đan Thành Lăng hỏi Mộ Nhược

Ngôn: “Mấy ngày qua, sức khoẻ của ngươi có khá hơn không?”.



Mộ Nhược Ngôn nói: “Đã khoẻ nhiều rồi”.



Đan Thành Lăng “ừm” một tiếng, sau đó sải bước tiếng lên lầu,

cùng Mộ Nhược Ngôn quay người trở về phòng, sau đó ta không nghe rõ hai người họ

nói gì với nhau nữa.



Ăn cơm xong chúng ta liền trở về phòng, vừa mới cài cửa lại,

mèo rừng đã lao thẳng tới: “Đại vương, đại vương, con… con vừa mới thấy cái gã

bị giam trong động… hắn, hắn…”.



Hồ ly hoá thành hình người, lạnh lùng nói: “Ta cũng thấy rồi”.



Hai tay hồ ly nắm thành quả đấm, rất chặt, vẻ hung ác lộ rõ

trong ánh mắt. Mối thù bắt nhốt cả động yêu tinh của nó sâu như biển, chắc hẳn

trong lòng chỉ muốn xông sang phòng bên cạnh, xé xác Đan Thành Lăng ngay lập tức.



Bản tiên quân không thể không khuyên Cục Lông một câu: Ngồi

yên chớ nóng nảy, Đan Thành Lăng chỉ trở về quán trọ có một mình. Giờ còn chưa

biết ai là kẻ bắt sống cả động yêu quái nhà ngươi là thần thánh phương nào.

Trên thiên đình, Nam Minh cũng có vài người bạn rất thân, không lẽ bọn họ giám

chống lại lệnh của Ngọc Đế, xuống trần gian giúp hắn một tay?



Ta liền nói: “Đám yêu quái trong động của ngươi giờ còn chưa

biết đang bị nhốt ở đâu, nếu như nóng nảy làm bừa khiến Nam Minh bị thương,

không chừng lũ tiểu yêu đó ngay cả tính mệnh cũng không giữ được. Tạm thời vẫn


Ta nhìn chằm chằm vào Quảng Vân Tử, điều hoà hơi thở, bình ổn

tâm thần. Hoành Văn nằm ngay bên cạnh, nói: “Ngươi nhích sát ra tận mép giường,

thò đầu thò cổ nhìn gì thế?”.



Ta nói: “Gió xuân tới tấp, lại có Hoành Văn Thanh quân nằm

ngay bên cạnh, ta chỉ sợ tiên căn dao động, gây ra sai lầm lớn, mới nhìn Quảng

Vân Tử để củng cố tinh thần”.



Hoành Văn khẽ cười một tiếng: “Lão đạo sĩ đó nằm trên đất,

quả thật có thể ổn định tâm trí. Ngươi cứ nhìn đi”.



Bản tiên quân nghe thấy tiếng hắn lật người, sau đó không

còn động tĩnh gì nữa. Có lẽ đã ngủ rồi.



Ta nhìn Quảng Vân Tử, dần thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng thiếp

đi.



Thiếp đi rồi, ta liền có một giấc mộng.



Sau khi ta trở thành thần tiên, rất ít khi nằm mộng, giấc mộng

này lại rất khác lạ.



Trong cơn mê man, ta đứng giữa một rừng hoa đào trải rộng,

hoa đào rực rỡ át cả tầng tầng mây ngũ sắc nơi thiên cung Cửu Trùng. Sâu trong

lớp mây mù sương khói kia, có một bóng người lờ mờ đang đứng. Lúc ta bước lại gần,

người đó quay đầu lại, ta thấy liền sửng sốt.



Tiên giả nằm mộng, mộng ấy chính là ý muốn của bản thân, ta

biết rõ hiện tại mình đang trong mộng. Lúc trông thấy hắn bản tiên quân liền hiểu,

giấc mộng này chính là khát vọng của ta.



Khát vọng có thể giấu được người khác, nhưng không lừa được

chính mình. Ta cũng không biết bản thân có thứ tâm tư này tự lúc nào.



Cũng có thể từ mấy nghìn năm trước, khi bản tiên quân đứng ở

đằng xa, trông thấy bóng dáng hắn nơi thiên cung Cửu Trùng. Cao quý, thanh nhã

mà mỹ lệ, tuy ngay trước mắt, nhưng xa xôi chẳng thể chạm vào, rồi lại không

kìm lòng được mà muốn bước lại gần thêm.



Mấy nghìn năm ta sống thảnh thơi, tự tại,trong lòng thực cảm

tạ ông Trời, ta vốn mang trên mình số mệnh trọn kiếp cô loan, có ước vọng xa vời

cũng chẳng thể làm gì. Nhưng có thể thường xuyên nhìn thấy đối phương, trong

lòng ta đã thấy thỏa mãn lắm rồi.



Dù sao ta cũng là một thần tiên được nhặt về, gốc phàm đã hết

hay chưa cũng đều là viện cớ mà thôi. Cũng giống như khi ở nhân gian, rõ ràng

biết không thể hái được vầng trăng kia xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn viển vông

rằng bản thân thật sự có thể kéo nó khỏi bầu trời.



Giấc mộng này, chính là tâm địa xấu xa của ta.



Nếu đã là trong giấc mộng của mình, vậy thì có thể mặc sức

phóng túng rồi.



Bản tiên quân ôm lấy thân người trước mặt, hôn lên môi hắn.



Mộng để làm gì? Chính là để hôn đôi môi ngày thường không

dám hôn, cởi bỏ vạt áo ngày thường không dám cởi. Đã là thần tiên thì không thể

làm chuyện ái tình.



Trong khoảnh khắc nâng thắt lưng người đó lên, ta đã nghĩ,

thật đáng. Cho dù bị Ngọc Đế dùng một đạo sét trời đánh thành tro bụi cũng

đáng. Tuy là mộng thôi, những đã đủ để ta không còn gì tiếc nuối.



Trước khi tỉnh mộng, ta nhớ rõ mình đã vô cùng thoả mãn. Dưới

tán hoa đào rực rỡ như mây, bản tiên quân ôm người nọ trong lòng, nói kỳ thật

ta đã thầm thương hắn mấy nghìn năm, cũng đã muốn hắn mấy nghìn năm. Đối phương

tựa vào vai ta thấp giọng đáp: “Ta cũng đã muốn ngươi suốt mấy nghìn năm”.



Sau đó, ta liền tỉnh mộng.



Ta mở mắt, nhìn đỉnh màn, nghiêng đầu sang trái trông thấy gối

đầu và chăn đệm trống không, quay sang phải trông thấy Quảng Vân Tử đang nằm

trên mặt đất.



Hoành Văn đang ở trong phòng hắn, tinh thần cực kỳ thoải

mái, đợi ta tới cùng dùng bữa sáng.



Cục Lông ủ ê ngồi chồm hỗm trên ghế, mèo rừng đau buồn nằm

bên mép giường.



Hoành Văn nói; “Tối hôm qua ngươi mơ thấy giấc mộng gì đẹp lắm

sao, lúc ta đi mặt ngươi vẫn còn đang cười ngớ ngẩn, trông đến là xấu xa”.



Ta cười khan hai tiếng, “À, mơ thấy Ngọc Đế thăng chức cho

ta”.