Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 20 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Ta ngồi lặng bên bàn suốt cả một đêm.
Trời vừa tảng sáng, ta liền ra khỏi phòng, vào trong sân đứng
một hồi, sau đó tới bên giếng xách thùng nước lạnh lên, lau qua mặt mũi, tiếp đấy
lại tản bộ một vòng nữa. Đến lúc đám tiểu tư nha hoàn rời giường, vừa ra khỏi cửa
đã trông thấy bản tiên quân đứng trong sân, ai nấy đều rất hoảng hốt, lại tiến
tới hầu hạ ta rửa mặt thêm lần nữa. Tiểu nha hoàn hâm một ấm trà xong, ta uống
liền mấy ngụm, mãi đến khi trời sáng bảnh, Thiên Xu và Hoành Văn mới dậy.
Ta đã sớm sai tiểu tư lên chợ mua lấy hai lồng bánh bao nhỏ,
đến bữa sáng thì mang lên, con mắt của Hoành Văn và Thiên Xu lập tức sáng bừng.
Hoành Văn thò đũa gắp lấy một chiếc, há miệng cắn một miếng, lúng túng khen:
“Ngon quá”. Thiên Xu cũng gắp lấy một cái bánh bao trong đĩa.
Hoành Văn quay sang nói với ta: “Ngươi bảo bọn họ ra ngoài
mua đúng không, ăn ngon hơn hôm qua”.
Ta nói: “Nếu ngươi thích thì sáng sớm mai lại đi mua tiếp”.
Hoành Văn lập tức nở nụ cười, vui mừng ra mặt. Thiên Xu đưa mắt nhìn đĩa tương ớt
nhỏ đặt trên bàn, liền thử gắp bánh bao, chấm một chút xíu, cắn một miếng nhỏ,
sau đó vui vẻ nói: “Thì ra còn có thể ăn kèm gia vị nữa”. Hoành Văn liền gắp
ngay một cái khác, bắt chước Thiên Xu chấm thử, sau đó tròn xoe mắt nói: “Ấy,
mùi vị lại khác một chút rồi này”.
Hai vị đồng tiên ngây thơ hồn nhiên, bản tiên quân nhìn mà
không khỏi hân hoan trong lòng, đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, nhất thời như
có tảng đá ngàn cân đè xuống đỉnh đầu. Ta quả thật là kẻ chẳng ra gì.
Hoành Văn cau mày nhìn ta, hỏi: “Ngươi có chỗ nào khó chịu
à?”.
Ta cố giãn da mặt ra, cười rằng: “Đâu có”. Thiên Xu đương gắp
một cái bánh bao, cũng chớp mắt nhìn ta.
Sau bữa cơm sáng, Hoành Văn nói: “Bánh bao nhỏ rất ngon,
nhưng vẫn không bằng bánh bao lớn ngày hôm trước”. Ai da, vẫn cứ nhớ mãi mấy
cái bánh bao của Hoàng Tam Bà.
Đối mặt với chuyện này, bản tiên quân quả thực hết cách,
bánh bao của mỗi nhà có hương vị khác nhau. Chỉ tiếc Hoàng Tam Bà không làm
bánh bán. Hoành Văn nhắc một hồi xong, cũng không thấy đề cập đến nữa, chạy đi
cho hồ ly ăn.
Ta đứng phơi nắng ở trong sân, Thiên Xu thì không biết mò
đâu ra một tập sách, ngồi đọc dưới mái hiên. Hoành Văn cho hồ ly ăn xong, ra khỏi
sảnh nhỏ, bước men theo hành lang đi về phía bản tiên quân, đến lúc bước ngang
cửa nguyệt thông ra sân sau thì đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía trong
cánh cửa một chút, sau đó lùi vào sân sau.
Bản tiên quân bất giác bước sang bên đó xem thử, chỉ thấy
Hoàng Tam Bà đang dựa người vào cánh cổng sau, cùng trù nương nói đôi câu chuyện
phiếm.
Hoành Văn làm ra vẻ vô tình bước lại gần đó, đến khi lọt vào
tầm mắt của Hoàng Tam Bà rồi liền dừng bước, mỉm cười cất tiếng chào hỏi.
Hoàng Tam Bà đương nhiên vui vẻ vô cùng, run rẩy đôi tay mà
nói, tiểu thiếu gia quả là hiểu chuyện, lại không kiêu căng ngạo mạn.
Hoành Văn cười hì hì, đáp: “Bà quá khen rồi, vãn bối còn phải
cảm ơn bà mới đúng, mấy ngày qua ăn đủ loại bánh bao, chẳng có cái nào ngon bằng
bánh bao bà cho cả, phụ thân và huynh trưởng cũng đều rất thích”. Khi hắn nói,
trên gương mặt kia lộ rõ vẻ khao khát khôn cùng.
Hoàng Tam Bà vui mừng đến độ suýt không nói thành lời, một
lúc sau mới run run đáp lại: “Nếu tiểu thiếu gia đã thích ăn, thì già này liền
về hấp một ít mang sang”.
Hoành Văn nói: “Thật vậy ư? Thật cảm ơn bà quá!”.
Bản tiên quân đứng một bên nhìn mà xấu hổ đến độ mồ hôi mướt
mát, không biết cái trò “vòi” ăn này hắn học được từ đâu.
Giờ ta mà xuất đầu lộ diện thì thế nào Hoàng Tam Bà cũng sẽ
túm lấy ta mà khen lấy khen để, dông dài cả nửa ngày cho xem, bản tiên quân đứng
bên cửa nguyệt xem một lúc, rất sáng suốt rời đi.
Vừa mới trở lại hành lang, gã tiểu tư chạy đến nói, ngoài cửa
có khách tới thăm, là một lão bà, nói rằng muốn gặp bản tiên quân.
Lão bà? Chẳng lẽ dạo này bản tiên quân lại đang “gặp vận” với
các bà?
Bản tiên quân vào trong sảnh đón khách, tiểu tư dẫn lão bà
vào, ta chăm chú nhìn một hồi, trông hơi quen quen, hao hao như bà lão cho
Hoành Văn với Thiên Xu hạnh đào, đậu phộng ở trên phố chợ.
Lão bà bước vào trong sảnh, cúi chào xong liền nói rõ tên tuổi:
“Lão thân là Lữ Hồ Thị, xin thỉnh an Tống công tử”.
Ta mời khách ngồi mà trong lòng nơm nớp không yên, hôm qua
chỉ trông thấy mặt trên phố thôi, vậy mà hôm nay đã dò ra tên tuổi của bản tiên
quân. Lão bà tới lần này nhất định có mục đích, một câu “an” này của lão bà
đúng là “thỉnh” cho bản tiên quân nghi vấn ngút trời.
Lữ Hồ Thị ngồi xuống ghế, đảo mắt nhìn cách bài trí trong sảnh
một lượt, sau đó quay sang cười với ta: “Nhà Tống công tử được bài trí thật
khéo quá, mới vừa dọn đến mà đã sắp xếp đâu ra đấy thế này”.
Ta nói: “Đâu có, đều là công lao của người khác cả, chứ ta
có tốn chút sức lực nào đâu”. Câu này là thực lòng đấy.
Lão bà liền tiếp lời luôn: “Công tử khiêm tốn quá rồi. Không
biết công tử là người từ đâu tới?”.
Ta đành phải bịa chuyện: “Ta xuất thân từ vùng Giang Chiết[1]
”.
[1]Giang Chiết: tên viết tắt của hai tỉnh Giang Tô và Chiết
Giang
Lão bà nói: “Ai da, Giang Nam là một vùng đất tốt. Không biết
lần này công tử đến thành chúng ta, định ở lâu dài hay chỉ tạm thời?”.
Ta mập mờ đáp: “Còn phải xem có sống hợp hay không, nếu sống
tốt thì sẽ ở lại lâu dài”.
Lữ Hồ Thị nói: “Thật ra thành này tuy không lớn, nhưng cũng
được coi như chốn sầm uất phồn hoa, quan trọng nhất là nó rất yên bình. Hiện giờ
khắp nơi loạn lạc, mấy nơi như Đông Quận, Nam Quận thì chiến tranh liên miên,
nghe nói gần đây triều đình còn phải phái binh, liên hợp với Đông Quận tấn công
Nam Quận, tiêu diệt đến mấy tòa thành của Nam Quận rồi, còn cả tướng quân gì gì
đó của Nam Quận nữa, lại bị chính binh sĩ của mình tạo phản, giết chết. Thời thế
bất ổn, muốn ổn định một nơi cũng khó. Khắp thiên hạ này, những nơi có thể sống
bình an như tòa thành này cũng chẳng có bao nhiêu, sao công tử không ở lâu một
chút”.
Ta gật đầu hùa theo: “Bà nói rất phải”.
Lão bà vòng vo cả buổi như thế, rốt cuộc muốn nói gì đây?
Lữ Hồ Thị bưng tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm thanh cổ
họng, sau đó đặt tách trà xuống, đôi mắt già nua nhìn thẳng vào bản tiên quân,
nói: “Thứ cho già đường đột, không biết công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”.
Không biết bà ấy hỏi vậy để làm gì. Lúc bản tiên quân thăng
thiên thành tiên mới hai mươi ba tuổi, đương định mở miệng đáp hai mươi ba, may
mà nhớ ra trong sân vẫn còn hai vị Thượng quân bộ dạng mười một mười hai tuổi
đang sắm vai con trai của ta. Bản tiên quân liền đáp: “Tính tới nay đã sống uổng
mất ba mươi ba năm rồi”.
Lữ Hồ Thị giãn khuôn mặt nhăn nheo, lắc đầu nói: “Không giống,
nếu không phải già này đã nhìn thấy hai vị tiểu thiếu gia của công tử, thì công
tử có nói mình mới hơn hai mươi già cũng tin ngay”.
Nói cũng bằng thừa, cái mặt này của bản tiên quân vốn là mặt
mới hai mươi mà!
Lữ Hồ Thị che miệng cười: “Công tử đương tuổi khỏe mạnh dẻo
dai, hai vị thiếu gia vẫn còn nhỏ dại, không biết có từng nghĩ đến chuyện… đi
thêm bước nữa chăng?”.
Thì ra lần này lão bà tới, là để làm mối cho bản tiên quân.
đổ xúc xắc, ban nãy mới bị thua. Bọn chúng nói không cần tiền của ta, nhưng lại
bắt ta giúp chúng làm bài tập mà tiên sinh ở trường giao cho. Tiên sinh của bọn
chúng mấy hôm trước bị bệnh, dừng mất mấy buổi học rồi, ngày mai lên lớp là phải
nộp bài tập ông ấy giao. Bọn chúng phải làm xong hết bài tập thì mới chơi với
chúng ta được”.
Vậy là ngươi liền giúp chúng nó chép ư, ta lẩm bẩm trong bụng,
cái đám ranh này nghĩ tiên sinh của chúng nó dốt lắm chắc, một đám bài tập nộp
lên, bài nào bài nấy độc một nét chữ, đến lúc đó thì cả đám cứ chờ mà lãnh đủ.
Ta tiện tay cầm cả tập giấy lên xem, lật vài tờ, liền kinh
hãi. Mấy tờ giấy kia, nét chữ có nghiêng đông ngã tây, có nhỏ nhắn đáng yêu, có
khoa trương càn rỡ, nhìn kiểu gì cũng không ra nét chữ của một người. Lại đưa mắt
ngó tờ giấy Thiên Xu đang viết, vuông vứt chỉnh tề, có góc có cạnh, lại là một
nét bút hoàn toàn khác.
Ta ngạc nhiên hỏi: “Chỗ này đều do ngươi viết à?”.
Thiên Xu dừng bút, gật đầu đáp: “Đúng vậy, ta bảo bọn chúng
mỗi người viết vài chữ cho ta xem, cũng không biết có bắt chước được giống
không nữa”. Y nói xong lại cầm bút viết tiếp, tờ giấy kia chẳng mấy chốc kín đặc.
Thiên Xu gác bút xuống, đưa tờ giấy cho ta, để ta đặt nó lên tập giấy kia. Ta
nhận lấy tờ giấy từ tay y, đột nhiên thấy sao mà quen quá, tình ấy cảnh này,
cũng như đã trông thấy ở đâu rồi. Chẳng lẽ lúc còn ở thiên đình, lúc Thiên Xu
viết chữ vẽ tranh, từng có thời điểm nào đó giống hệt tình cảnh bây giờ. Đoán
chừng Thiên Xu cũng nhìn ra bản tiên quân có đôi chút thất thần, nhìn ta chằm
chằm đầy nghi hoặc. Ta đặt tập giấy về lại chỗ cũ, lững thững rời đi.
Đám trẻ ranh đang cùng Hoành Văn chơi đổ xúc xắc có lẽ thấy
ta đứng một lúc lâu trước bàn Thiên Xu, nên hơi chột dạ, vừa chơi vừa len lén
liếc bản tiên quân, đứa nào đứa ấy đều lộ vài phần sợ sệt.
Hoành Văn vừa mới thắng thêm được mấy đồng tiền, ném vài đống
tiền con con trước mặt mình, nói: “Đừng sợ, lão gia không nói với thầy của các
ngươi đâu”.
Mấy đứa trẻ đều tròn xoe con mắt ra nhìn bản tiên quân, ta
liền nở nụ cười hòa ái, nói: “Ta không nói đâu”. Vừa nói dứt lời, đám trẻ con
đã vui sướng ngất trời, cứ như vừa được tha thứ tội gì ghê gớm lắm, luôn mồm
kêu đa tạ bá phụ, miệng ngọt như bôi mật vậy. Mấy tiếng bá phụ này, quả thực
khiến bản tiên quân trong lòng buồn vui lẫn lộn.
Chơi thêm vài vòng nữa, mấy đứa trẻ kia đã bị Hoành Văn hạ
đo ván, vẻ mặt vô cùng bi thảm. Đám tiền xu trước mặt Hoành Văn cũng lớn ra
trò, phỏng chừng tiền riêng mua quà vặt của đám trẻ này đều ở đống đó hết rồi.
Một thằng bé cúi đầu, chầm chậm thả cục xúc xắc xuống: “Không chơi nữa”.
Hoành Văn vặn lưng một cái: “Không chơi nữa chứ gì, vậy thì
thu dọn thôi”. Hắn nhặt viên xúc xắc lên, thả vào trong bát, sau đó đẩy đống tiền
xu trước mặt, cười mỉm: “Các ngươi mau cầm tiền về đi, đếm cho cẩn thận, đừng để
bị đứa bên cạnh lấy mất đó”.
Đám trẻ ranh nghe thế liền thộn cả ra, đợi đến lúc hoàn hồn
lại, cũng có tí khí phách mà đứng yên tại chỗ. Trong đám có một đứa gương mặt đỏ
bừng, ấp a ấp úng: “Đại trượng phu dám chơi dám chịu, chúng ta thua ngươi thì
chính là thua ngươi”.
Hoành Văn cười nói: “Lúc chơi cũng có nói thắng sẽ được tiền
đâu, chỉ lấy tiền xu ra tính kết quả thôi, vốn dĩ nên trả lại mà. Nếu các ngươi
muốn luận thắng thua thì thế này đi, đợi đến khi ta vào trường học rồi, nếu lúc
đó mà ta lại thắng nữa, thì các ngươi cũng phải giúp ta chép bài tập, được
không?”.
Mấy đứa trẻ chớp chớp mắt, gật đầu, sau đó lập tức vui vẻ vô
cùng, ùa lên ai cầm tiền người nấy, nhét vào trong túi. Nhét tiền xong rồi lại
dềnh dang, chẳng đứa nào chịu đi. Có đứa ấp a ấp úng hỏi: “Có muốn chơi trò
khác không?”.
Hoành Văn nói: “Hả? Không phải ban nãy mới nói không chơi nữa
sao?”.
Đứa bé vừa nói chuyện đỏ bừng cả mặt: “Ban nãy nói không
chơi là không chơi đổ xúc xắc, giờ chúng ta đánh cờ có được không?”.
Hoành Văn gật đầu đáp: “Được”.
Thế là bàn cờ bày ra, cả đám lại lăn xả vào nhau.
Bản tiên quân trở lại hành lang, kê một cái ghế rồi ngồi xuống,
xa xa mà trông, coi như một niềm vui.
Nhớ năm đó khi ta còn nhỏ, cũng bỏ bê bài vở cùng bạn đồng
môn hoặc anh em họ đùa nghịch suốt cả ngày, cũng vì thế mà ăn không ít gậy của
ông già nhà ta. Giờ nhớ lại những năm xa xôi ấy, thật thú vị vô cùng.
Đám trẻ con nghịch tới tận giờ cơm trưa, người lớn của các
nhà đều thò đầu vào cửa viện, gọi “về ăn cơm”, bấy giờ chúng mới lưu luyến
không thôi mà giải tán. Lúc này bài tập đã được Thiên Xu chép cũng tương đối, mấy
đứa trẻ nhét bài tập của mình vào trong ngực, hớn hở rời đi.
Tiểu Tư nói với ta: “Lão gia, nhà bếp đã chuẩn bị xong cơm từ
lâu rồi, đã dọn bàn được chưa ạ?”.
Ta gật đầu nói: “Dọn bữa trưa ra đi”.
Bữa trưa, Hoành Văn ăn rất nhiều, ưng nhất món cà chiên, ta
vươn tay định để cái đĩa ấy đổi đến trước mặt hắn, Hoành Văn đã dùng đũa đè đĩa
lại, nói: “Không cần đâu, ta gắp được mà. Nếu không thì ngươi gắp giúp ta mấy
miếng vào đĩa của ta cũng được”. Ta gắp cho hắn một ít cà chiên vào đĩa, Hoành
Văn liền nói một tiếng cảm ơn.
Thiên Xu thì lại ăn ít hơn mấy hôm trước đôi chút. Ta trông
y chỉ ăn có non nửa bát cơm, liền ôn tồn nói: “Ngươi ăn thêm một chút đi, món
măng trúc xào chay hôm nay nhà bếp làm ngươi còn chưa nếm, gắp thử một miếng
xem vị ra sao”.
Thiên Xu liền bưng bát lên, nếm một chút măng, vậy mà cũng
ăn hết được bát cơm trên tay, lại thêm được nửa bát canh nữa, bản tiên quân
trông vậy cũng rất mừng.
Sau bữa cơm, nha hoàn bắt đầu thu dọn bát đũa, ta biết Hoành
Văn nhất định sẽ không quên cho hồ ly ăn, liền bảo với người hầu, bưng đĩa trứng
tráng lên đi. Hoành Văn liền chen lời: “Sáng nay ta đã bảo nhà bếp đổi trứng
tráng thành gà hầm xắt miếng rồi, mấy ngày này cứ cho nó ăn trứng tráng mãi, chắc
nó cũng ngán rồi, hôm nay đổi vị một chút”.
Ta xoa đầu hắn, nói: “Vậy làm thế đi”.
Một cái bát lớn đầy gà hầm xắt miếng gồm cả nước, ta chỉ sợ
Hoành Văn run tay, nước hầm sánh ra lại bỏng tay, bèn đỡ lấy bát, giúp hắn bưng
vào trong phòng. Hồ ly lúc này đương chợp mắt, nằm trên ghế chờ Hoành Văn tới
đút cho ăn. Ta đặt bát hầm xuống, nói: “Đợi lát nữa nó ăn xong, ngươi cũng
ngoan ngoãn đi ngủ đi”.
Hoành Văn đáp: “Ta biết rồi”.
Ta trở về phòng, ngẫm nghĩ về chuyện chiều tối nay tới Túy
Nguyệt Lâu, ngẫm một lúc, lại không nhịn được rút khăn sa cùng túi thơm của
Tình Tiên ra ngắm. Ban nãy bản tiên quân quên đóng cửa, một cơn gió thổi vào
trong phòng, ta ngẩng đầu, trông thấy Hoành Văn đang bước vào, ánh mắt dán chặt
lên chiếc khăn sa và túi thơm đương nằm gọn trong tay ta.
Ta vội vàng đặt hai thứ ấy xuống: “Sao ngươi còn không đi ngủ”.
Hoành Văn nói: “Ta muốn sang đây xem một chút, đợi lát nữa sẽ
về ngủ ngay”, hắn bước tới bên giường, nhặt túi thơm ở trên giường lên, vân vê
một chút, nói: “Thơm quá”.
Ta giơ tay lấy lại túi thơm, nói: “Ngươi mau về ngủ đi”.
Hoành Văn nghiêng đầu nhìn ta, cười: “Đợi đến tối ngươi lại
muốn đi thăm nàng à?”.
Bản tiên quân tự cảm thấy được vấn đề này không thích hợp để
nói nhiều trước mặt Hoành Văn-tuổi-nhỏ, liền mập mờ nói: “Có mấy việc khẩn cấp
cần làm”.
Hoành Văn lại nhìn ta một cái, nói: “Ừm”, sau đó há miệng
ngáp: “Vậy ngươi ngủ đi, ta mệt rồi, cũng về phòng đây”. Sau đó quay người bước
khỏi phòng. Ta theo hắn ra tận cửa, nhìn đến khi hắn bước vào phòng. “Két” một
tiếng, cửa phòng hắn khép lại, bấy giờ ta mới thở dài, cũng đóng cửa phòng mình
lại.