Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 21 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Khi trời nhá nhem tối, bản tiên quân lại tới Túy Nguyệt Lâu.
Nhưng lần này không tới phòng Tình Tiên.
Hôm qua ta đã cùng tú bà lập một tờ khế ước, nhân lúc cháu
trai của gã viên ngoại gì gì đó còn chưa kịp tới ngã giá Tình Tiên. Ta đi trước
hắn một bước, nói với tú bà rằng ta muốn chuộc thân cho nàng, ra giá năm ngàn
lượng vàng, tú bà vừa nghe xong vui mừng hớn hở nhận lời luôn.
Ta đặt tờ ngân phiếu năm ngàn lượng vàng xuống trước mặt tú
bà, bà ta cười hệt như đóa hoa xuân, nói: “Đa tạ công tử, từ hôm nay trở đi,
Tình Tiên đã trở thành người của công tử rồi”.
Các cô nương của Túy Nguyệt Lâu vây quanh Tình Tiên, đưa
nàng ra ngoài. Tình Tiên nhìn ta, cúi đầu thật thấp, khóe mắt ngấn lệ. Mấy ngày
này bản tiên quân ở dưới nhân gian, cũng coi như đã làm được một việc thiện.
Tú bà còn có lòng chuẩn bị một cỗ kiệu nhỏ màu hồng, tiễn
Tình Tiên đi. Vậy là, dưới ánh nhìn chòng chọc của dân chúng nửa thành, bản
tiên quân đạp lên bóng đêm, dẫn kiệu nhỏ của Tình Tiên về tiểu viện.
Tình Tiên xuống kiệu, cùng bản tiên quân bước qua cửa viện.
Đám nha hoàn, tiểu tư, trù nương đang đứng bên trong, nhìn thấy thế đều đứng ngây
ra như phỗng, cái chậu đồng trong tay tiểu tư rơi xuống đất, “choang” một tiếng
rõ to.
Tình Tiên đứng bên cạnh ta, giống như một đóa hoa hải đường
đang e ấp sương đêm, sợ hãi cúi đầu.
Ta trông thấy Hoành Văn và Thiên Xu một trước một sau bước từ
sảnh chính ra, đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm vào bản tiên quân và Tình Tiên,
nhìn một vòng từ trên xuống dưới.
Bản tiên quân nói với mọi người: “Vị Tình Tiên cô nương này
sắp tới sẽ tạm ở lại đây mấy ngày, các ngươi hãy đi thu dọn một gian phòng cho
nàng ấy trước đi”.
Nha hoàn, tiểu tư với trù nương đều là những người cực kỳ
lanh lợi, tiểu tư nhặt ngay cái chậu đồng dưới đất lên, lập tức đáp: “Vâng
vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay”. Một nha hoàn bước tới đỡ lấy tay Tình Tiên,
nói: “Cô nương, xin mời vào trong nghỉ ngơi trước đã”. Một nha hoàn khác thì
quay sang nói với Thiên Xu và Hoành Văn: “Giờ cũng đã khuya, nô tỳ xin hầu hạ
hai tiểu thiếu gia về phòng nghỉ trước”. Hoành Văn và Thiên Xu liền cùng nha
hoàn đó quay về phòng.
Nha hoàn đỡ Tình Tiên vào trong sảnh nhỏ, dâng trà lên, bảo
rằng nước nóng đã chuẩn bị xong. Tình Tiên nhấp vài ngụm trà, sau đó liền theo
chân nha hoàn đi tắm rửa.
Ta dặn dò đám nha hoàn hầu hạ nàng cho cẩn thận, sau đó bước
tới ngoài sương phòng, do dự một lúc mới đẩy cửa phòng Thiên Xu trước. Lúc này
Thiên Xu đang ngồi bên ngọn đèn, cầm một quyển sách trên tay, đọc vô cùng chăm
chú. Thấy ta bước vào, y liền đặt sách xuống, ta hỏi: “Vẫn còn thức sao? Ngươi
ngủ sớm chút đi”.
Thiên Xu đáp: “Ta biết rồi”, sau đó lại ngập ngừng: “Vị Tình
Tiên kia…”.
Ta nói: “Nàng bị một nhà phú hộ dồn ép, ta thấy nàng rất
đáng thương, mới giúp nàng chuộc thân. Đợi ngày mai sẽ hỏi nàng, xem còn thân
thích nào có thể nương tựa không. Có lẽ chỉ ít hôm nữa chúng ta sẽ trở lại
thiên đình, trước khi quay về ta sẽ cố gắng thu xếp ổn thỏa cho nàng, cũng coi
như lần này đến nhân gian làm được một chuyện công đức”.
Thiên Xu gật đầu, cái hiểu cái không, rồi gấp sách lại,
ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, ta bước ra khỏi phòng y, vào phòng của Hoành
Văn.
Hoành Văn đang ngồi trên giường, cởi đám vải băng trên người
Cục Lông ra. Ta lại gần xem thử, mấy ngày nay ta dùng phép tiên trị thương cho
nó, Hoành Văn cũng thi triển chút tiên pháp nho nhỏ, vết thương của Cục Lông đã
khỏi hẳn rồi. Chỉ có điều lông chỗ bị thương còn chưa mọc lại hết, trơ ra mấy mảng
da.
Ta nói: “Nó càng ngày càng có sức sống”.
Hoành Văn cười nói: “Đúng vậy, vết thương đã lành hẳn rồi”.
Nói đoạn vương tay vuốt ve lưng của hồ ly, nó liền thè lưỡi, liếm láp bàn tay
còn lại của Hoành Văn.
Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài đoàn viên lại đột nhiên biến
thành hai thiếu nữ gặp một anh tài. Bản tiên quân đứng sang bên cạnh một chút,
trông huynh đài thổi sáo ấp a ấp úng, chân tay luống cuống nói: “Nguyệt Doanh
tiểu thư, sao… sao nàng lại…”.
Tình Tiên khẽ nói: “Kính Hiên, chàng mau đi đi. Nguyệt Doanh
tiểu thư, cô yên tâm đi, Kính Hiên chàng sẽ không tới tìm ta nữa đâu. Tống công
tử đã mua ta, chiều nay cũng chính miệng công tử đã nói sẽ không nhắc tới chuyện
hôn nhân với cha mẹ cô nữa. Nguyệt Doanh tiểu thư… cô có thể yên tâm mà gả cho
Kính Hiên được rồi. Ta… Tống công tử cứu vớt ta khỏi chốn phong trần, ta sẽ
dùng cả kiếp này để báo đáp công tử. Kính Hiên… thiếp, thiếp chúc chàng cùng
Nguyệt Doanh tiểu thư bạc đầu giai lão…”.
Nàng quay người định đi, huynh đài thổi sáo vội túm chặt lấy
tay áo của nàng: “Tình Tiên, nàng lừa gạt tên họ Tống kia chuộc thân giúp nàng,
chỉ vì muốn tác hợp cho ta và Nguyệt Doanh tiểu thư sao?! Nàng, sao nàng có thể
hồ đồ như thế!!! Từ đầu tới cuối, trong lòng Hà Kính Hiên ta chỉ có một…”.
“Chỉ có một Tình Tiên?!” Vị Nguyệt Doanh tiểu thư kia đột ngột
lạnh lùng cắt ngang, bước tới một bước về phía huynh đài thổi sáo.
“Được lắm Hà Kính Hiên, ngày hôm nay xem như chàng cũng nói
ra lời thật lòng rồi.” Sau đó nàng ta nở một nụ cười đầy chua xót, nói tiếp:
“Đúng, từ lúc chàng tình nguyện vì ả ta mà không màng đến thể diện của một tú
tài, đi bày sạp bán phấn son dưới cửa thanh lâu là ta nên hiểu, trong mắt chàng
chỉ có một Tình Tiên. Chỉ có điều… chỉ có điều từ khi còn nhỏ, chàng đã nói sẽ
lấy ta làm nương tử, ta lại khờ dại tin lời hứa thời thơ ấu là thật, không muốn
tin rằng chàng đã đem lòng yêu thương kẻ khác”. Nàng ta nói xong, liền ném một
thứ gì đó xuống đất, quay người đi về phía tường rào.
Thì ra huynh đài thổi sáo chính là tiểu ca bán phấn son dưới
Túy Nguyệt Lâu, chả trách bản tiên quân trông quen mắt thế.
Nguyệt Doanh tiểu thư bước tới bên tường, xoay người lại
nói: “Tình Tiên cô nương, cô nương vì Kính Hiên ca lấy thân mình ngăn tên họ Tống
kia lại, để hắn không đề cập chuyện hôn nhân với cha mẹ ta, thật có phần ngu ngốc.
Lúc cha mẹ ta ép gả ta cho hắn, ta đã nói rồi, Nguyệt Doanh này có chết cũng
không lấy, cứ cố ép uổng ta sẽ bỏ nhà ra đi. Cô còn chưa hỏi xem Kính Hiên ca
thích ai, đã dâng mình cho kẻ khác, cô không hiểu rằng chuyện này khiến chàng
đau khổ lắm sao”.
Bản tiên quân đột nhiên phát hiện ra, bức tường hậu viện này
của bản tiên quân quả thật cực kỳ thấp, Phùng Nguyệt Doanh tiểu thư chả phí
chút sức lực nào đã leo được lên trên, sau đó nhảy ra ngoài viện. Tình Tiên với
Hà Kính Hiên vẫn đứng trơ đó nhìn nhau.
Hà Kính Hiên nói: “Tình Tiên, đi cùng với ta đi”.
Tình Tiên lắc đầu nói: “Muộn rồi, thiếp đã lừa Tống công tử,
hắn có tiền nhất định cũng có thế, nếu thiếp đi với chàng thì chỉ hại chàng
thôi. Hiên lang, chàng đi đi”.
Bản tiên quân bay tới bên cửa nguyệt, hiện thân, đằng hắng một
tiếng.
Lúc này, Hà Kính Hiên đang nắm chặt lấy tay của Tình Tiên,
đôi uyên ương khốn khổ này nghe thấy tiếng đằng hắng của bản tiên quân, lập tức
run rẩy hệt như lá vàng trong gió vậy.
Bản tiên quân điềm đạm mỉm cười nói: “Đừng sợ, ban nãy tại hạ
nấp trong chỗ tối, đã trông thấy cả rồi”. Sau đó móc một tấm giấy ra từ trong
tay áo ra, xé thành mấy mảnh, nói với Tình Tiên rằng: “Đây là khế ước bán thân
của nàng”.
Tình Tiên trơ mắt nhìn ta, sau đó đột nhiên cùng Hà Kính
Hiên quỳ sụp xuống. Ta thành khẩn nói: “Tình cảm của hai vị cảm động đất trời,
khiến một kẻ tầm thường như ta cũng xúc động không thôi. Tại hạ tuy rằng chẳng
phải bậc chính nhân quân tử, nhưng cũng nguyện thành toàn cho hai người. Hà
huynh, huynh hãy dẫn Tình Tiên cô nương đi đi”.
Nửa đêm gió lạnh, bản tiên quân đứng giữa hậu viện trống trải,
bật cười một tiếng. Xem ra đây đúng là mệnh của bản tiên quân, vốn cứ nghĩ trước
khi lên Tru Tiên Đài mò được hai đoạn trần duyên, ai dè ta vẫn là một tấm ván
lót đường.
Bỗng một giọng nói khoan thai vang lên phía sau lưng: “Mấy
ngày gần đây, ngươi được đón một trận gió xuân hoa đào phấp phới, có thấy vui
không?”.