Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 22 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Ta quay đầu lại, thấy hắn đứng ở gần bên, đang cười với ta.



Trái tim ta như bị lấy ra khỏi ngực, trong thoáng chốc lại

tưởng mình hoa mắt. Nhưng vẫn chẳng điều khiển nổi chân mình, lao đến trước mặt

hắn, nghe thấy lời mình nói ra cũng đang rung lên.



Hắn đứng đó, cười khẽ, nghe giọng nói của ta run rẩy.



“Hoành, Hoành Văn…”



Ta túm chặt lấy tay áo hắn, trông chờ biết bao lần, đến lúc

người đã đứng ngay trước mặt, lại nhất thời nghi ngờ liệu có phải đang mơ. Hắn

tiến lại gần thêm chút nữa, thấp giọng thì thầm bên tai ta: “Thật ra vào buổi tối

hôm đó, lúc ngươi bảo ta mau hồi phục lại, chẳng biết tại sao ta liền hồi phục.

Nhưng ta thấy ngươi đang gặp cảnh gió xuân phấp phới, mải mê ngắm hoa đào, bèn

muốn xem xem quãng thời gian này vận số của ngươi ra sao”. Nói rồi còn làm bộ

thổn thức thở dài, “Xem ra ngươi cả ngày trên thiên giới, than tới than lui

cũng xem như không giả bộ, cái vận đào hoa của ngươi quả thực đáng than thở

mà”.



Ta chỉ giương mắt nhìn hắn, chẳng biết nói câu nào mới tốt.



Hoành Văn nói: “Đêm khuya gió lạnh, đứng giữa sân thế này bị

người khác trông thấy cũng không hay, về phòng trước đã”.



Ta ngượng ngập buông lỏng ống tay áo của hắn ra: “Được”.



Đi đến hành lang, Hoành Văn mới cười khẽ, hỏi: “Mấy tối gần

đây ngươi ngủ ở thư phòng, không biết cái thư phòng này ta có đặt chân vào nổi

không?”.



Ta lại ngượng ngập cười một tiếng, đẩy cửa thư phòng ra.



Thư phòng vốn đã rất bé, buổi sáng ta còn sai người khiêng

ghế dài ra, nhét một cái giường lớn vào, bốn phía chỉ còn dư một khoảng trống

con con. Bản tiên quân đẩy cửa ra, ánh trăng vừa khéo len qua chiếu tới trước

bàn. Ta đóng cửa lại, Hoành Văn vung tay áo, giăng một lớp chắn tiên trong

phòng.



Ta nói: “Ngươi vừa mới bình phục, dù thế nào cũng đừng dùng

đến phép tiên là hơn. Vạn nhất…”.



Hoành Văn nói: “Không sao, mấy ngày nay ta biến thành trẻ nhỏ,

không phải vẫn dùng phép tiên đó sao”.



Ta không cầm lòng nổi, lại nắm chặt lấy ống tay áo của Hoành

Văn: “Dùng ít một chút vẫn tốt hơn. Ngươi…”.



Hoành Văn đứng đó trông ta, hắn đã hồi phục rồi, những ngày ở

dưới trần gian, cuối cùng cũng hết.



Bất kể là đến khi nào, cuối cùng vẫn sẽ có một ngày kết

thúc.



Ta nắm chặt lấy hai tay hắn, gọi một tiếng Hoành Văn, còn

không đợi hắn đáp lời, đã áp môi mình vào môi hắn.



Lúc này bản tiên quân mới thấy phục mình sát đất, sáng nay

đã sáng suốt biết bao, sai người khiêng một cái giường lớn vào phòng.



Lần trước trong rừng hoa đào, là ảo cảnh do Hoành Văn dùng

phép tiên hóa ra, chung quy vẫn cứ phảng phất nét hư huyễn của giấc chiêm bao,

chẳng sánh được bằng lúc này đây, chân thực rõ ràng.



Lông mày Hoành Văn khẽ nhíu vào nhau, ta khàn giọng thủ thỉ

sát bên tai: “Ta sẽ nhẹ nhàng hơn lần trước”. Hoành Văn mở đôi mắt đang khép hờ,

khóe mắt mang theo chút ý cười nhìn ta, sau đó cắn lên cần cổ của ta một cái thật

đau: “Làm cho sảng khoái một chút. Lần… ưm… lần sau ta sẽ không để ngươi…”.



Cũng sắp bước vào những ngày đông giá, việc nâng một thùng

nước giếng vào, sau đó dùng pháp thuật làm nóng nó cũng mất sức hơn hẳn ngày

thường. Vốn định cùng Hoành Văn tắm rửa sạch sẽ, ai ngờ tắm qua tắm lại cuối

cùng tắm tới trên giường.



Vậy là đổi nước, lại đun, lại tắm, đi đi lại lại mấy lần, chờ

đến lúc bản tiên quân nhẹ nhàng khoan khoái mà ôm lấy Hoành Văn nằm trên giường

nghỉ tạm thì trời cũng đã sắp sáng.



Hoành Văn biếng nhác nói: “Chẳng trách người phàm vẫn thường

nói, chỉ hận đêm xuân ngắn ngủi. Tối nay ta đã hiểu được ý này”. Sau đó nhắm mắt

lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.



Ta nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nằm nghỉ một hồi, ai dè lại có

một giấc mơ.



Trong mơ, ta đang ngồi dưới ánh đèn trong một gian phòng, một

bàn cờ phía trước, tựa như có một màn sương đang phủ trước mặt, ta nhìn không

rõ thế cờ, lại càng nhìn không rõ người đang ngồi đánh cờ với ta, nhưng trong

lòng lại biết, ta thua rồi. ta buột miệng cảm thán: “Ta lại thua rồi, chẳng biết

đời này có thắng nổi ngươi một ván hay không nữa”. Bấc đèn tanh tách cháy, cửa

sổ bên cạnh người đã có ánh bình minh lờ mờ len lỏi. Người đối diện vung tay áo

lên, dập tắt đèn, đẩy cửa ra, tức thì nắng mai ùa vào phòng.



Chỉ trong chớp mắt, ta lại thấy mình đang đứng trong một mảnh

sân. Sương mù bảng lảng, chẳng nhìn rõ được thứ gì, nhưng từng ngóc ngách trong

sân lại như đã sớm in hằn trong ngực. Trước mặt ta hẳn là một cái ao, hoa súng

trong ao mới vừa mọc thêm phiến lá tròn vành vạch, bên bờ ao có mấy phiến đá

Thái Hồ[1] cùng hai cây chuối tây. Bờ ao bên kia có một cái đình, trên chiếc

bàn đá trong đình có khắc một bàn cờ. Lúc này đây ắt phải là mùa xuân, mùi thơm

của hoa mộc hương như thấm vào gan ruột trong sương sớm, những mảnh mộc hương

leo đầy trên bờ tường nhất định đang nở kín hoa xinh.



[1]Đá Thái Hồ: Loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô Trung Quốc,

thường dùng làm hòn non bộ.



Rồi ta lại thấy hắn đứng ngay bên cạnh, phía sau lưng là

khung cửa sổ ban nãy.



Ta nói với hắn rằng: “Sương sớm mỏng giăng giăng, gió xuân vừa

đương khéo”. Vẫn không nhìn rõ mặt người kia, nhưng ta biết, hắn nhất định đang

cười rất đỗi hân hoan.



Hương hoa ngào ngạt, gió sớm mát rượi, vậy mà sương mù lại

càng lúc càng dày đặc, ta nóng lòng muốn nhìn thấy gương mặt người kia, muốn biết

rốt cuộc kẻ ấy là ai. Nhưng thân ảnh hắn đã hoàn toàn biến mất trong màn sương,

chẳng còn thấy nổi dù chỉ chút đường viền, ta vươn tay muốn kéo hắn lại hỏi

han, bàn tay đụng phải một tà áo vương hơi lạnh, chợt rùng mình, sau đó tỉnh.



Hoành Văn đang dựa người vào thành giường nghiêng đầu nhìn

ta, ống áo bị bàn tay ta nắm chặt.



Ta vội vàng bật dậy: “Ngươi… ngươi ngủ thêm chút nữa đi… mau

nằm xuống”.



Hoành Văn biếng nhác đáp rằng: “Ta cũng có phải người phàm

đâu, làm gì yếu tới mức đó, ngủ một chút là mệt mỏi cũng tan gần hết rồi”. Bản

tiên quân lập tức hỏi: “Ngươi… từ chỗ nào mà ngươi biết người phàm yếu tới mức

đó”.



Hoành Văn vừa ngáp vừa nói: “Đọc sách chứ còn gì, cái loại

sách đó ấy, loại chỉ có tranh không quả thật chẳng bằng loại vẽ tranh kèm chữ”.



Hoành Văn – hắn – rốt cuộc đã xem bao nhiêu tập Xuân cung rồi…



Hoành Văn nhìn về phía tay ta, nói: “Tay trái của ngươi làm

sao thế, trông không được linh hoạt lắm”.



Lúc này ta đang xoa nắn ngón úp tay trái,đáp : “Có lẽ bị

thương lúc nào đấy rồi,ta thấy ngón út có chút khó chịu” .Bắt đầu từ sáng sớm

trở đi,ngón út của ta cứ nhói lên từng đợt,hệt như bị đao cắt vậy.



Hoành Văn nâng bàn tay trái của ta lên nhìn một lúc, sau đó


Hoành Văn chìa quạt ra chặn đứng lời ta định nói: “Ngươi mở

miệng khó khăn như thế, vậy đừng tốn công tốn sức nói tiếp làm gì. Ngươi thế

nào tạm thời không bàn tới. Thiên Xu đã hồi phục lại, giờ đang như cái xác

không hồn bị nhốt trong điện Hào Quang. Cứ để ta kể cho ngươi nghe một đoạn

chuyện xưa trước đã”.



Ngay cả tóc của Hoành Văn cũng mơ hồ có khí lạnh tỏa ra, ta

không dám làm trái lời hắn, chỉ biết vểnh tai lên nghe.



Hoành Văn nói: “Thiên Xu Tinh quân với Nam Minh Đế quân, một

vị là Đế tinh, một vị chăm lo vận mệnh quốc gia, vừa sinh ra đã định trước sẽ

hòa hợp, chiếu rọi cho nhau, liên hệ khăn khít. Sau khi khăng khít với nhau mấy

trăm năm, giữa hai người rốt cuộc sinh ra sợi tơ tiên khế. Lúc sợi tơ tiên khế

mới thành hình, trên tay hai vị tiên quân đều là ‘nút sống’.”



Ở trên thiên đình, nếu giữa hai vị tiên quân sinh ra sợi tơ

tiên khế, vậy thì nhất định phải hạ phàm lịch kiếp. Vốn dĩ loại tơ này chỉ sinh

ra giữa tiên nam và tiên nữ, bởi vì tiên khí thuần dương và tiên khí thuần âm

dung hòa tương hỗ vốn là lẽ tự nhiên của mệnh trời. Có khả năng là vì Thiên Xu

với Nam Minh quá khăng khít thân thiết, nên mới sinh ra một sợi tơ tiên khế. Bởi

vậy Ngọc Đế để hai người xuống phàm trần, trải qua kiếp số của thế gian. Sau

khi kiếp số qua rồi, sợi tơ tiên khế đứt đoạn hay biến thành nút chết, đều do mệnh

trời”.



Không ngờ trước đây Thiên Xu và Nam Minh đã xuống trần gian

lịch kiếp một lần. Sự gắn kết giữa hai người vốn có nguyên nhân, vì cớ gì Ngọc

Đế còn phái ta xuống đó cầm gậy đánh uyên ương?



Hoành Văn lại nói tiếp: “Chẳng bao lâu sau khi Thiên Xu Tinh

quân và Nam Minh Đế quân chuyển sang kiếp khác xuống phàm trần, sợi tơ tiên khế

liền đứt. Kiếp ấy Thiên Xu đầu thai không khác Mộ Nhược Ngôn kiếp này là mấy,

cũng là con cháu trong nhà quan lại, trời sinh yếu ớt. Nam Minh là thiếu gia

con nhà võ tướng, ở cạnh Thiên Xu từ lúc nhỏ cho tới khi trưởng thành, còn có

tình nghĩa đồng môn. Chúng tiên đều phỏng đoán, sợi tơ tiên khế giữa Nam Minh

và Thiên Xu nhất định không đứt được, chắc chắn sẽ biến thành ‘nút chết’. Lại

chẳng ngờ…”.



Hoành Văn dừng lại một lúc, nói: “Chẳng ngờ giữa đường lại

nhảy ra một phàm nhân, cắt đứt sợi tơ tiên khế, sợi tiên khế vốn nên nối vào

tay Nam Minh, giờ lại bắt rễ trên tay phàm nhân đó, bền như đá”.



Hả? Vị huynh đài người phàm nào mà tài hoa vĩ đại như vậy!!!

Lại có thể giật đứt dây tiên khỏi tay của Nam Minh, buộc lên ngón tay của mình!



Hoành Văn nói: “Phàm nhân đó cũng là đồng môn của Thiên Xu,

thuở mười một, mười hai tuổi đã đối xử với Thiên Xu quan tâm săn sóc. Lại còn bảo

vệ Thiên Xu trong một lần Nam Minh hiểu lầm hắn, từ đó trở đi sợi tơ tiên khế

liền đứt đoạn. Lúc ban đầu sợi tơ tiên cũng chỉ dính trên ngón tay của phàm

nhân đó, nhưng hắn đối xử với Thiên Xu quá tốt, chiếu cố đủ điều, cực kỳ quan

tâm. Hai người ấy từ nhỏ cho đến lớn suốt ngày ở cùng nhau, ngày đón gió ngâm

thơ, đêm kề giường chuyện phiếm, sợi tơ tiên khế trên tay phàm nhân đó liền từ

dính thành buộc, lúc đầu vốn chỉ là nút sống.



Nhưng kiếp ấy Thiên Xu nhất định sẽ phải chịu kiếp nạn, giống

như Mộ Nhược Ngôn vậy, gia sản bị tịch thu, cả nhà bị chém. Vốn dĩ Thiên Xu tại

thời khắc ấy nên trở lại thiên đình, nhưng chẳng ngờ phàm nhân kia lại có thể

phá được thiên mệnh, cứu thoát Thiên Xu. Hắn cùng Thiên Xu cùng sống trong một

tiểu viện, như chim liền cánh như lá liền cành, Mệnh Cách Tinh quân chẳng có

cách nào, đành để Thiên Xu lâm trọng bệnh, người kia ở cạnh giường Thiên Xu,

ngày đêm không nghỉ, dốc lòng chăm sóc.



Cuối cùng khi Thiên Xu về lại thiên đình, thì nút sống trên

tay người kia đã trở thành nút chết. Ngọc bội trên người Thiên Xu, cũng chính

là vật ngày đó người kia tặng, mấy nghìn năm đã trôi qua, nhưng Thiên Xu vẫn

đeo bên mình”.



Thì ra sau lưng Thiên Xu còn một đoạn chuyện xưa như thế, quả

thực khiến người ngồi nghe như ta đây không khỏi bồi hồi xúc động, thổn thức cảm

thán.



Hoành Văn nghiêng đầu nhìn ta, ta thở than khen ngợi: “Đúng

là một quá khứ cảm động lòng người”.



Hoành Văn lạnh lùng nói: “Ngươi nghe câu chuyện này, không

thấy quen tai sao?”.



Quen tai? Sao tự nhiên lại dùng cái từ này.



Hoành Văn cười khẩy một tiếng: “Ngươi nhìn vào trong hồ sen

đi”. Hắn phất tay một cái, hoa sen và lá sen trong hồ liền tách ra hai bên, để

lộ ra một khoảng nước trong, mặt nước đột nhiên phủ thêm một tầng sáng bạc, tựa

như gương, chiếu ra một cảnh tượng ngắn.



Trong gương có một gian phòng, trên tường treo bức họa của bậc

học giả, trong phòng có bày hằng hà sa số bàn ghế thấp, tựa như một trường tư.

Có hai đứa trẻ đang đứng đối diện nhau, tay của chúng rõ ràng được nối với nhau

bằng một sợi tơ vàng. Hai đứa trẻ ấy một đứa mặt mày thanh tú, một đứa lông mày

dựng ngược, nhất định là Thiên Xu và Nam Minh thuở nhỏ.



Có điều, chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy quen mắt. Đứng

chen giữa hai đứa trẻ ấy, là một đứa còn quen mắt hơn, gương mặt trông thông

minh, vừa nhìn đã khiến người ta yêu mến, đứa trẻ ấy ưỡn ngực đứng chắn trước mặt

Thiên Xu. Gương mặt Nam Minh ngập tràn tức giận, quát: “Chỗ này không có chuyện

của ngươi! Biết điều thì mau tránh qua một bên”.



Đứa trẻ kia nghênh ngang nói: “Bảo ta tránh qua một bên á,

ngươi có bản lĩnh ấy không? Ta nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, ta sẽ bảo

vệ hắn. Không qua được cửa ải của ta, ai cũng đừng nghĩ tới chuyện bắt nạt hắn!”.



Nam Minh trừng mắt đứng đó một lúc, sau đó hậm hực quay người

bỏ đi, lúc đi còn không quên đập bàn một cái, không ngờ sợi tơ vàng trên tay hắn

lại lỏng ra, dính vào thành bàn.



Đứa trẻ kia quay người lại, vỗ vai Thiên Xu: “Ngươi yên tâm

đi, ở trong trường này, có Tống Dao ta che chở, không ai dám bắt nạt ngươi

đâu!”.



Ta cứng lưỡi há mồm, sét đánh trúng đầu.



Đứa bé trong mặt gương kia túm lấy tay Thiên Xu, kéo y ra

bên ngoài: “Đi, ra bên ngoài chơi”. Bàn tay vô ý tựa vào mặt bàn ban nãy, sợi

tơ vàng liền dính lên tay, lấp lánh phát sáng, nối giữa nó và Thiên Xu…



Hoành Văn cầm bàn tay trái của ta lên, búng ngón tay một

cái. Nơi ngón út là một sợi tơ vàng chói mắt đang cuốn quanh một vòng, ở chỗ cuối,

là một nút chết…



Sao, sao lại thế được?!



Đứa trẻ trong gương nắm chặt lấy tay Thiên Xu, đứng trong

sân cười hì hì: “Đỗ Uyển Minh, bài tập hôm nay ngươi làm hộ ta phải cẩn thận

hơn một chút đấy”.



Đỗ Uyển Minh, ta đột nhiên nhớ ra người này, trước mắt đúng

là lập lòe ánh kim.



Thiên Xu, Thiên Xu lại là Đỗ Uyển Minh… Cái gã, cái gã Đỗ Uyển

Minh đó…



Nhưng, nhưng, nhưng vì sao giữa ta và Đỗ Uyển Minh lại nảy

ra cái gian tình đoạn tụ chốn phàm trần là sao. Rõ ràng rõ ràng…



Hoành Văn nói, cười mà như không cười: “Dây đều buộc cả rồi,

rõ ràng cái gì nữa?”.



Ta bấu chặt lấy vai của Hoành Văn, không biết nên đập đầu xuống

đất hay đấm ngực giậm chân bây giờ.



Ông Trời trên cao, đây rõ là án oan mà…!!!!!