Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 23 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Thiên Xu là Đỗ Uyển Minh, Nam Minh ta cũng nhớ ra rồi, hồi ấy

hắn kêu Khương Tông Đạc. Chẳng trách sau khi ta lên thiên đình, hắn nhìn bản

tiên quân mà cứ như nhìn đấu thủ trong cuộc chọi gà. Lúc còn ở trần gian, thật

ra ta với hắn cũng chẳng có dây mơ rễ má gì với nhau. Cha hắn là võ tướng nhị

phẩm, chức quan thấp hơn cha ta chút xíu, ngày lễ ngày tết cũng thường biếu tặng

nhà ta mấy món đồ. Nhưng tên tiểu tử này từ nhỏ đã cực kỳ khí phách, chưa thấy

hắn theo cha tới nhà ta chào hỏi bao giờ.



Đỗ Uyển Minh – ba chữ này khi còn nhỏ đã từng là cơn ác mộng

của ta. Cha của y với ông già nhà ta khi xưa cùng là tiến sĩ đề tên trên một bảng,

nhưng con đường thăng quan tiến chức lại không được thuận lợi bằng cha ta. Sau

này giữ một chức quan, làm việc tận tâm tận lực lại chẳng được lòng người khác,

đấy là Ngự sử đại phu[1] . Đỗ Uyển Minh cùng tuổi với ta. Từ nhỏ y đã được người

ta phong là thần đồng, cha ta vẫn thường đem y ra so sánh với ta.



[1] Ngự sử đại phu là một chức qua có từ đời nhà Tần, chịu

trách nhiệm giám sát quan lại, quản lý những bộ sách, kinh, điền tịch quan trọng

của nước nhà, soạn thảo những văn bản quan trọng như chiếu thư…, nhưng nhiệm vụ

quan trọng nhất chính là quan sát và tìm ra những sai phạm của các quan cũng

như hoàng đế, đưa ra lời can gián.



Đỗ Uyển Minh năm ba tuổi đã có thể lật ngược Mạnh Tử lại đọc

làu làu, ta ba tuổi ngay cả mấy câu đầu của Luận Ngữ còn lắp ba lắp bắp. Đỗ Uyển

Minh năm tuổi đã mô phỏng được chữ của hai ông thánh họ Vương[2] , ta năm tuổi

chữ vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Đỗ Uyển Minh bảy tuổi đã viết được một bài phú

hoa lan truyền khắp kinh thành, ta bảy tuổi ngay cả đối câu là gì vẫn còn ù ù cạc

cạc. Ông già nhà ta ngày ngày đêm đêm ước ao cậu con quý tử nhà họ Đỗ, nhìn

ngang nhìn dọc thằng con trai mình, cũng chính là ta đây, nghiến răng tiếc hận

con mình chẳng bằng người, đau lòng đến chết. Đến lúc đau quá rồi, liền thưởng

cho ta một trận roi.



[2] Dùng để chỉ Vương Hi Chi và người con trai thứ bảy của

ông là Vương Hiền Chi, cả hai cha con đều là những nhà thư pháp kỳ tài, đặc biệt

rất tâm đắc với lối chữ Thảo, được người đời xưng tụng là “Thảo Thánh Nhị

Vương”.



Thường ngày ông già ta cứ hay thở dài nói: “Ta tuy rằng đường

công danh gặp nhiều may mắn, chức quan cao hơn người khác, nhưng đợi mấy năm nữa,

khi thằng ranh đó trưởng thành rồi, Tống gia nhất định sẽ khó bì được với Đỗ

gia”.



Những người cùng làm quan trong triều với cha ta có góp tiền

xây dựng lên một ngôi trường tư, sau đó cùng tống con cái của mình vào đó để học.

Thật ra là để cho con em mình có thể vun đắp tình đồng môn ngay từ nhỏ, sau này

vào triều làm quan rồi có thể giúp đỡ lẫn nhau, đường công danh xuôi chèo mát

mái.



Năm ta mười tuổi, Đỗ Uyển Minh bắt đầu tới trường tư học,

ông già nhà ta cũng lập tức co chân đá thẳng ta vào đó.



Sau khi vào trường tư, bản tiên quân liền phát hiện ra,

trong trường có rất nhiều kẻ cùng chung cảnh ngộ với ta. Từ nhỏ mọi người đều

đã bị cha mẹ đem ra so sánh với Đỗ Uyển Minh, so tới so lui, khổ không để đâu

cho hết. Bây giờ trông thấy ngọn nguồn tai vạ trước mắt, ngay cả răng cũng thấy

ngứa, hở một tí là tìm chuyện gì đó để bắt chẹt Đỗ Uyển Minh cho hả giận.



Đỗ Uyển Minh gầy gò ốm yếu, rất dễ bắt nạt, hơn nữa người

khác gây khó dễ cho y, y liền lẳng lặng chịu đựng, có thế nào cũng chẳng hé nửa

lời. Khiến kẻ khác không nhịn được muốn bắt nạt thêm. Một lần rồi hai lần, hai

lần rồi ba lần, càng ngày y càng bị bắt nạt dữ hơn.



Đỗ gia với Khương gia – Hoằng Uy đại tướng quân vốn là hàng

xóm, Đỗ Uyển Minh với Khương Tông Đạc đã bên nhau từ nhỏ cho tới lớn, Khương

Tông Đạc bảo vệ y trong trường, thay y ra mặt, quan hệ của hai người bọn họ vốn

dĩ không tồi.



Nhưng có một ngày, ta nhớ lúc đó bản thân ngẫu nhiên bước xuống

khỏi hành lang của trường tư, trông thấy một quyển tập nằm giữa vũng bùn trong

sân, dính đầy nước bẩn. Ta cứ nghĩ là do ai đó làm rơi, liền tiện tay nhặt lên,

lấy ống tay áo lau nước bùn dính trên bìa quyển tập đó, đương lúc lau vô tình

ngẩng đầu lên, lại trong thấy Đỗ Uyển Minh đứng ngay trước mặt, lẳng lặng nhìn

ta. Đến lúc này ta mới biết thì ra quyển tập này là của y, xem ra đã bị mấy đứa

trẻ khác ném vào vũng bùn. Lúc đó ta cảm thấy, bản thiếu gia nếu đã nhặt nó lên

lau sạch sẽ rồi, trông bộ dạng Đỗ Uyển Minh cũng thật đáng thương quá, thôi thì

trả cho y, xem như làm phước một lần đi. Vậy là ta giơ quyển tập ra, trả lại

cho y. Đỗ Uyển Minh nhỏ giọng nói một câu cảm tạ, ta đây rất độ lượng mà đáp

“Không cần”, sau đó trở về phòng.



Buổi chiều ngày hôm ấy, lúc phu tử đang giảng bài, ta nhất

thời thất thần ngủ quên, bị bắt ngay tại trận. Bởi vì bản thiếu gia phạm lỗi

liên tiếp, phu tử rất giận, phạt ta một mình ra sân, quỳ ở đất chép mười lần “Cẩn

Hành Thiên” 3] . Ta vừa chép bài vừa thả hồn không tập trung, đợi đến lúc xế

chiều, lớp tan học rồi mới xong được có bốn lần. Ta thấy những người khác đều

đã đi hết cả, trong lòng bắt đầu sốt ruột.



[3] Cảnh Hành Thiên: Là thiên thứ ba trong Đệ Tử Quy. Đệ Tử

Quy có thể coi như bộ sách giáo dục vỡ lòng cho trẻ nhỏ của đời nhà Thanh, được
Ta lập tức đáp: “Thiên Xu”.



Hoành Văn nghiêng đầu nhìn ta. Ta thở dài nói: “Phần còn lại

không cần nói nữa, ta có thể đoán ra được. Thời điểm Ngọc Đế muốn ta tan thành

tro bụi nhất định là trước khi Pháp Đạo Hội diễn ra. Bấy giờ Thiên Xu mới mượn

cớ muốn ta tới nhân gian. Vậy thì vì sao Ngọc Đế lại bày ra cái màn kịch ấy,

nói cái gì mà Nam Tinh với Thiên Xu vì tư tình bị đày xuống phàm trần, để ta xuống

đó thiết kiếp, cầm gậy đánh uyên ương”.



Hoành Văn nói: “Ban nãy Mệnh Cách Tinh quân đã nói hết cho

ta từ đầu đến cuối ngọn nguồn mọi chuyện, duy chỉ có vấn đề này là lão ấp a ấp

úng. Ta phải dồn ép hỏi, lão mới chịu nói thật, chủ ý này vốn là do lão đề ra.”



Cái lão già Mệnh Cách này!!! Ta biết ngay mà, chuyện gì lão

cũng thích chen chân vào!!!



Hoành Văn bất đắc dĩ nói: “Lần này Mệnh Cách đúng là có ý tốt

muốn cứu ngươi, ngươi nên cảm ơn lão một câu mới phải. Ngươi ở thiên đình bao

nhiêu năm, chúng tiên đều có chút giao tình với ngươi, không đành lòng thấy

ngươi cứ thế tan thành tro bụi. Bởi vậy Mệnh Cách mới nói với Ngọc Đế, tuy nghe

nói sợi tơ tiên khế không thể cởi ra nếu người bị nó thắt không tan thành tro bụi,

nhưng vị thần tiên như ngươi cũng coi như thăng thiên ngoài ý muốn. Bao nhiêu

năm nay cũng không thấy sinh tình sinh ý gì với Thiên Xu, nói không chừng vẫn

còn cách giải quyết khác. Lại bởi Nguyệt Lão từng có lời, hủy hoại nhân duyên của

người khác là chuyện cực kỳ thất đức, sẽ tự làm đứt nhân duyên của mình xem như

báo ứng. Thế là Mệnh Cách mới nghĩ ra cách ấy, Thiên Xu cũng nói với Ngọc Đế, y

nguyện ý thử một lần. Nam Minh đối xử với Thanh Đồng, Chi Lan quá tàn nhẫn,

đang có một món nợ cần phải trả. Vậy là có ngay chuyện ngươi phải xuống phàm trần”.



Giờ ta hiểu rồi, bao nhiêu nghi vấn dưới nhân gian đều đã có

thể giải thích rõ ràng. Đan Thành Lăng chỉ là một tên phàm phu tục tử, vậy mà lại

biết đi trộm cỏ tiên cứu Mộ Nhược Ngôn, e là do Mệnh Cách Tinh quân nói cho hắn

biết.



Ta đưa mắt nhìn về phía hồ sen, lá xanh như ngọc bích, Hoành

Văn nói: “Ngươi nợ Thiên Xu, không ít đâu”.



Đỗ Uyển Minh, Thiên Xu Tinh quân.



Hiện giờ ta nhớ lại ngày ấy, vẫn cảm thấy ta đối xử với Đỗ

Uyển Minh khi đó thật ra không thể nói là rất tốt, đổi làm người khác, cũng thế

mà thôi. Nhưng quả thật ta đã làm đứt sợi tơ tiên khế của y, mà sợi tơ đó quả

thực đã nối vào tay ta, đầu cuối còn là nút chết.



Đỗ Uyển Minh thanh bạch hòa nhã, nhưng tướng mạo lại hoàn

toàn không giống Thiên Xu Tinh quân. Ta trăm ngàn lần không nghĩ tới, y lại là

Thiên Xu trong trẻo mà lạnh lùng.



Lần này hạ phàm một chuyến, chuyện thất đức gì ta cũng đã

làm với Thiên Xu. Thiên Xu vì bảo vệ cho ta bằng lòng xuống trần lịch kiếp, ta

lại đối xử với y như thế. Hiện giờ trong lòng y đang nghĩ thế nào, còn bao ân

tình mà ta nợ y nên hoàn trả ra sao.



Hoành Văn không nói thêm gì nữa, sóng vai ngồi cùng ta bên hồ

sen. Ta lại đưa mắt nhìn bàn tay mình: “Không biết chặt ngón tay này đi thì liệu

sợi tơ tiên khế có mất hay không?”.



Hoành Văn cười nói: “Ngươi nghĩ đơn giản quá nhỉ, nếu được

thế ta cũng muốn ngươi chặt. Có thể chặt thì Ngọc Đế đã sớm ra tay rồi. Thiếu một

ngón út, nó sẽ lại bám vào chỗ khác. Trừ phi…”.



Trừ phi tan thành tro bụi, không còn chỗ nào cho nó bám vào.



Ta lặng lẽ cười khan mấy tiếng. Lại giống Hoành Văn ngồi đó,

không nói thêm gì.



Một lát sau, ta nói: “Ngọc Đế ra lệnh cho ta đến chỗ của Mệnh

Cách Tinh quân, ta vẫn cứ đi một chuyến”, sau đó đứng dậy.



Hoành Văn nói: “Cũng được, ta nghe nói Tuyên Ly cũng bị mang

lên thiên đình rồi. Ta đi xem nó ra sao”.



Sau khi hắn đứng dậy, ta nhìn hắn, lại không biết nói gì mới

tốt.



Hoành Văn nói: “Tạm chia tay ở đây vậy”.



Ta nói: “Tạm chia tay ở đây”.



Ta giương mắt nhìn Hoành Văn xoay người rời đi, bóng lưng

càng lúc càng xa, trong khoảnh khắc bỗng cảm thấy giống khi ta mới lên thiên

đình, cũng đứng từ xa ngóng theo bóng lưng của Hoành Văn, càng lúc càng xa.



Ta thở dài chán nản, sau đó theo cổng sau tiến vào phủ Mệnh

Cách Tinh quân.