Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 24 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Vừa bước vào cổng sau, tiểu tiên đồng đã cất tiếng: “Tống
Dao Nguyên quân, cuối cùng ngài đã đến, Tinh quân chờ ngài đã nửa ngày rồi”.
Sau đó dẫn ta đi vòng qua vài lầu gác cao, vài tầng cửa lớn, tới bên một mặt hồ
rộng sương khói lượn lờ.
Mệnh Cách Tinh quân đang ngồi xếp bằng trên bờ hồ, nhắm mắt
dưỡng thần. Nước trong hồ bốc khói ngùn ngụt. Chẳng lẽ thiên đình cũng có suối
nước nóng? Lão già Mệnh Cách này đúng là biết hưởng thụ mà. Trữ sẵn một suối nước
nóng trong nhà thỉnh thoảng ngâm mình.
Tiểu tiên đồng sau khi dẫn ta tới bên hồ, liền hành lễ rồi
lui xuống.
Ta bước tới bên cạnh Mệnh Cách Tinh quân. Nhưng lão lại nhắm
chặt hai mắt lại, đột nhiên thở dài thườn thượt, than rằng: “Than ôi! Ăn một miếng,
uống một ngụm đều do tiền định, từ nhân sinh quả tuần hoàn mà đi…”
Than đến độ gió lạnh thê lương, trên người ta lông tơ dựng đứng.
Sắp tới thiên đình phải tổ chức Pháp Đạo Hội, chẳng lẽ Mệnh
Cách Tinh quân cũng đã tới Tây Phương uống trà?
Ta vén vạt áo lên, ngồi xuống nói: “Tinh quân, lão cũng đừng
học mấy người bên phía tây tọa thiền cơ[1] nữa. Ngọc Đế ra lệnh cho ta đến tìm
Tinh quân nghe căn nguyên mọi việc. Vẫn xin Tinh quân nói thẳng ra đi”.
[1] Thiền cơ: Hòa thượng của phái Thiền Tông khi ngồi thiền
thuyết pháp thường dùng những ngôn từ – động tác để ngầm răn dạy người ta, khiến
người ta lĩnh ngộ được những điều sâu xa huyền bí.
Mệnh Cách Tinh quân mở mắt nhìn ta, rồi lại thở dài. Ta nói:
“Cái suối nước nóng này trông cũng được lắm”.
Mệnh Cách Tinh quân nói: “Cái gì mà suối nước nóng. Đây là hồ
Chiêm Mệnh. Có thể nhìn thấy chuyện tương lai”.
Ta đang định thò tay khuấy nước, ngay lập tức ngượng ngùng rụt
tay về. Mệnh Cách Tinh quân nói: “Sau khi Hoành Văn Thanh quân trở lại thiên
đình liền đến chỗ ta, ta đã nói hết ngọn nguồn mọi chuyện giữa ngươi và Thiên
Xu cho hắn nghe rồi. Thanh quân hẳn đã cho ngươi biết hết, đúng không?”.
Ta nói: “Không sai”. Ban nãy mới ngồi cạnh một cái hồ khác cả
nửa ngày, có chuyện gì cũng đã nói sạch rồi.
Mệnh Cách Tinh quân nhìn ta đầy vẻ thương xót vô biên, thong
thả nói: “Tống Dao Nguyên quân, ngươi có biết, lần này ngươi hạ giới đã gây ra
sai lầm gì lớn nhất không?”.
Câu hỏi này Ngọc Đế đã từng chất vấn ta lúc ở trong vườn Bàn
Đào. Ông ấy dường như cũng đã nói luôn đáp án. Khi đó đầu ta mờ mịt toàn sương
với khói, hiện giờ thì khác, đã sáng tỏ hoàn toàn rồi.
Ta nói: “Ta không nên đã liên lụy tới Thiên Xu Tinh quân lại
còn dẫn dụ Hoành Văn Thanh quân. Dụ dỗ hắn nếm thử phàm tình”.
Mệnh Cách Tinh quân lại nhìn ta đầy thương hại, khép hờ đôi
mắt phán rằng: “Sai rồi. Sai lầm của ngươi là không nên để sau khi Hoành Văn
Thanh quân đã hiểu rõ phàm tình rồi, còn kéo theo con hồ ly đó”.
Bên bờ hồ sen, lúc Hoành Văn nói cho ta biết về sợi tơ tiên
khế, cùng việc Thiên Xu chính là Đỗ Uyển Minh, ta chỉ cảm thấy như sét đang bổ
thẳng xuống đỉnh đầu. Còn lúc này, đầu ta hoàn toàn rối beng lên rồi, dù sét có
bổ xuống đầu chắc cũng không hay biết.
Ta thất tha thất thểu rời khỏi phủ Mệnh Cách Tinh quân.
Bên hồ Chiêm Mệnh, Mệnh Cách Tinh quân vùi tay vào trong nước,
hơi nước lượn lờ bốc lên, liền hóa thành một bức tranh.
Bức tranh đó vẽ cảnh Hoành Văn đang ngủ trên giường, một con
hồ ly trắng như tuyết đang cúi đầu liếm môi của Hoành Văn.
Hơi nước biến ảo, lại vẽ ra một khung cảnh khác, Hoành Văn đứng
bên bờ ngân hà, một nam tử đứng bên cạnh hắn, chỉ trông thấy vạt áo người kia
phiêu trong gió, lại không nhìn rõ khuôn mặt thế nào. Nhưng ta có thể nhìn ra,
nam tử đó tuyệt đối không phải là ta.
Mệnh Cách Tinh quân nói: “Năm đó lúc Hoành Văn Thanh quân mới
sinh ra, Ngọc Đế đã ra lệnh cho ta đoán thiên mệnh giúp Thanh quân. Đoán ra rằng
Hoành Văn Thanh quân tương lai sẽ gặp phải một lần tình kiếp. Tình kiếp này
chính là con tuyết hồ tinh đó”.
Mệnh Cách Tinh quân nói: “Tống Dao Nguyên quân, khi đó ngươi
ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên để Hoành Văn Thanh quân hiểu
được phàm tình, không nên để cho con hồ ly kia gần ngay bên cạnh Thanh quân”.
Mệnh Cách Tinh quân nói: “Ngươi ngàn lần không nên, vạn lần
không nên, không nên để cho con hồ ly đó liều hết cả tu vi của nó, cứu Hoành
Văn Thanh quân. Hoành Văn Thanh quân nợ nó tu vi nghìn năm cùng ân tình cứu
giúp. Ngươi nên biết, đã nợ thì nhất định phải trả.”
Mệnh Cách Tinh quân nói: “Ngọc Đế vốn nghĩ rằng, ngươi chẳng
qua chỉ là biến số làm loạn thiên mệnh giữa Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế
quân thôi. Không ngờ được ngươi còn là sợi dây dẫn lối cho Hoành Văn Thanh quân
và con hồ ly đó”.
Đã thiếu nợ, thì nhất định phải trả. Ta và Thiên Xu Tinh
quân bị nối vào nhau bởi sợi tơ tiên khế. Mệnh Cách Tinh quân nói, lúc y còn là
Đỗ Uyển Minh, kiếp đó đã nợ ta ân tình. Cho nên sau này ở trên thiên đình, y vì
bảo vệ ta đã phải chịu tột cùng đau khổ. Hồ ly đối với Hoành Văn một lòng si
tình, hy sinh tính mệnh bản thân cùng tu vi nghìn năm tích góp. Hoành Văn nợ hồ
ly, mà hôm nay, ta lại nợ Thiên Xu.
Thì ra tất cả duyên phận, chẳng qua cũng chỉ là một món nợ cần
trả.
Thì ra số mệnh định sẵn của Hoành Văn chính là hồ ly.
Ta lảo đảo lê bước trên con đường nhỏ vắng tanh, nhịn không
được cười khổ.
Ta làm thần tiên trên thiên đình, cũng đã gặp qua vô số thần
tiên. Nhưng thật ra người đoán mệnh cho ta năm xưa mới là thần tiên thật sự.
Ta quả nhiên vẫn là kẻ mang mệnh trọn kiếp cô loan.
Thiên Xu Tinh quân và Nam Minh Đế quan vốn nên cùng soi rọi,
là tại ta vô tâm chen ngang một gậy, làm loạn mệnh trời.
cây cầu bắc đường dẫn lối, thì cái cầu này ta cũng làm rất có lời.
Ta một lòng muốn làm một thần tiên an phận, một lòng muốn sống
trên thiên đình, bởi vì tháng ngày của thần tiên dài lâu không có điểm tận
cùng, cho dù không thể chạm vào, nhưng nếu có thể ở gần bên ngươi suốt ngày dài
tháng rộng, ta cũng bằng lòng rồi.
Bây giờ, ta ngắm ngươi say ngủ thế này, ta không nợ người
ngoài cái gì, ngươi cũng không nợ kẻ khác cái gì, ngay cả duyên phận được ở cạnh
ngươi ta cũng không có. Nhưng giờ phút này có thể nhìn ngươi, có thể chạm vào
ngươi như thế, cũng đã là cái duyên rất sâu rồi.
Ta cúi đầu liếm đôi môi của Hoành Văn, lại đưa mắt nhìn hắn
thêm lần nữa, mới nhảy xuống đất, ra khỏi phòng.
Bốn bề thiên cung lặng ngắt như tờ, không biết hồ ly cải
trang thành bộ dạng của bản tiên quân, hiện giờ đang dạo ở chốn nào. Thôi tùy
nó vậy, dù gì ta cũng đã dặn nó ngày mai phải trở về phủ của Bích Hoa Linh
quân. Ta biến trở lại nguyên hình, trên đường gặp phải mấy thiên binh, nhưng có
lẽ Ngọc Đế đã hạ lệnh ta có thể tùy ý đi lại trên thiên đình, cho nên thiên
binh thấy ta cũng không phản ứng gì cả.
Ta tới trước cửa phủ của Thái Bạch Kim Tinh, giờ đã không
còn sức lực trèo tường mà vào, nên đành theo khuôn phép, nhờ Tiên sử đi thông
báo.
Kim Tinh đã ngủ rồi, râu mép rối tung, hai mắt lờ đờ ra đón
ta, lão nói: “Tống Dao Nguyên quân, ngươi tới tìm ta có chuyện gì thế?”.
Ta cười làm lành: “Ta muốn lén trốn khỏi thiên đình, tạm thời
lánh mưa gió một phen, cầu lão nghĩ cách nào đó giúp ta trà trộn khỏi thiên
đình đi”.
Đám râu của Kim Tinh nhất thời dựng hết cả lên: “Ngươi muốn
trốn tới trần gian? Thế Thiên Xu Tinh quân làm thế nào bây giờ, Hoành Văn Thanh
quân làm thế nào bây giờ?! Ngươi làm liên lụy tới hai bị Thượng quân, giờ lại
muốn tẩu thoát một mình?!”.
Ta nói: “Ta cũng là bất đắc dĩ, ngài nghĩ xem, nếu ta ở trên
thiên đình, Ngọc Đế nhất định sẽ việc công làm theo phép công, phải xét xử công
khai trên điện Linh Tiêu, trước mặt chúng tiên trên thiên đình. Dù cho ta có ôm
hết tội danh vào người, Thiên Xu Tinh quân và Hoành Văn Thanh quân nhất định
cũng sẽ chịu vạ lây. Chẳng bằng để ta trốn xuống nhân gian, vừa có thể tạm thời
tránh cơn gió dữ, mà tất cả tội danh cũng sẽ đổ cả lên đầu ta. Thiên Xu và
Hoành Văn có thể bình an vô sự”.
Kim Tinh nhìn ta chằm chằm: “Cái bàn tính của ngươi gõ cũng
vang gớm nhỉ”, sau đó dùng tay vuốt râu, “Thôi cũng được, xem ra hôm nay ta
không thể không dẫn ngươi ra khỏi thiên đình rồi”.
Ta mừng rỡ: “Đa tạ Tinh quân”.
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Đừng khách sáo, có điều sau khi
ngươi xuống trần gian rồi, trốn không cẩn thận, bị thiên binh bắt lại thì đừng
trách bản quân”.
Ta chắp tay nói: “Đó là chuyện đương nhiên”.
Thái Bạch Kim Tinh lấy chiếc lồng vàng úp ta lại, giấu trong
tay áo, chỉnh trang y phục rồi ra khỏi phủ. Ta nhìn qua khe hở nơi tay áo, hình
như đã tới Nam Thiên Môn, thiên binh canh cửa lên tiếng hỏi: “Tinh quân tới nơi
nào?”.
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Phụng ý chỉ của Ngọc Đế, xuống hạ
giới xem xét tình hình hiện tại dưới ấy”.
Giao lệnh bài qua cửa, thiên binh để lão qua. Thái Bạch Kim
Tinh dẫn ta xuống nhân gian, thả ta khỏi lồng vàng. Ta nhìn bốn phía, là một mỏm
núi.
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Chuyện ngươi lén trốn xuống hạ giới,
trốn xuống chỗ nào, bản tiên quân đều không hay biết”.
Ta nói đương nhiên, đương nhiên.
Thái Bạch Kim Tinh bước lên mây, trở lại thiên đình.
Ta cố gắng lê thân từ đỉnh núi xuống tới lưng chừng dốc, thấy
tiên lực đã tận, ban nãy vì tránh để Thái Bạch Kim Tinh phát hiện ra, liền hao
tổn thêm rất nhiều tiên pháp, hiện thời đã sớm không cầm cự nổi.
Ta tìm được một sơn động ẩn mình giữa những bụi cây rậm rạp
lưng chừng núi, chui vào trong đó.
Trong động lại khá sạch sẽ, đất dưới chân rất xốp, rất bằng
phẳng. Cửa động hướng về phía đông, nằm thế này vừa khéo có thể trong thấy
sương mờ buổi sớm mai cùng một vệt ánh nắng.
Chúng tiên trên thiên đình nhìn thấy Thiên Xu rồi, hẳn sẽ hiểu
được bảy tám phần câu chuyện, sau lại thấy hồ ly, liền có thể rõ cả mười phần.
Chuyện kết thúc như vậy là tốt nhất. Ta vốn chỉ là một phàm nhân, dù có tan
thành tro bụi cũng nên trở lại nhân gian. Hoành Văn không nhìn thấy, có thể bớt
đau lòng, cũng có thể bình tâm lại nhanh hơn một chút.
Ta sắp sửa phải tan thành tro bụi, trong lòng tuy cảm thấy bản
thân thật đáng thương, nhưng thứ khiến ta bận tâm hơn cả, ấy là nếu có thể lưu
lại một mẩu hồn phách thì tốt biết bao, dù làm hoa cỏ hay sâu bọ cũng được.
Nhưng khi vạt nắng mai đầu tiên chiếu xuống, ta đột nhiên nghĩ thông suốt.
Trọn kiếp cô loan cũng được, gậy đánh uyên ương cũng chẳng
sao, cầu bắc sang sông cũng chẳng hề gì, đều chỉ là một cách nhìn mà thôi. Nếu
nghĩ theo hướng ngược lại, ta với Hoành Văn cùng ở trên trời bao nhiêu năm như
thế, đã là ước nguyện mà người phàm trần cầu mấy kiếp cũng không được. Sớm tối
bên nhau ta đều có đủ. Lúc này ta phải tan thành tro bụi, đối với thế gian ta
chẳng là gì, đối với ta thế gian cũng chỉ là hư vô. Ta và Hoành Văn ở cạnh nhau
cho đến khi ta tan thành tro bụi, đã là thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp.
Ta buông mọi âu lo vướng bận, tiên khí trong cơ thể hầu như
không còn, chỉ cảm thấy trống rỗng, nhìn thứ gì cũng không phân biệt được. Thì
ra tan thành tro bụi là thế này. Kỳ thực cũng chẳng có gì đáng sợ.
Trong lúc thần trí mơ hồ, dường như ta trông thấy Hoành Văn
đang đứng ngay bên cạnh. Ta nghe người khác nói lúc người phàm sắp qua đời sẽ
thấy ảo giác, thì ra trước khi tan thành tro bụi cũng có ảo giác.
Có thể được nhìn hắn thêm một lần nữa thế này, dù cho là ảo
giác, cũng không tệ.