Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 25 :
Ngày đăng: 16:39 18/04/20
Thần tiên sống là một tên bịp bợm phổ thông.
Thần tướng số trong thiên hạ đa phần đều là phường lừa đảo,
Thần tiên sống chỉ là một gã vô cùng tầm thường trong số đó.
Cái chuyện đoán mệnh ấy mà, dùng một câu mà Thần tiên sống
đã từng cảm khái với những kẻ cùng nghề để nói thì, nào có chuẩn được. Nếu số mệnh
có thể tính ra, lại còn có cơ xoay chuyển, thế thì lão phu đã đổi quách đại vận[1]
của bản thân, mẹ nó chứ, đi làm tể tướng từ lâu rồi!
[1] Đại vận và tiểu vận là cách nói thường thấy trong bói
toán. Đại vận chỉ lành dữ trong mười năm, tiểu vận lại đo họa phúc trong một
năm.
Năm xưa, Thần tiên sống ngụ tại một thị trấn nhỏ đầy ắp cá
tôm, thóc gạo dồi dào, quanh năm bày sạp trong miếu Nguyệt Lão.
Gái đã cập kê mà chưa gả, rồi các bà các mẹ vào miếu để cầu
duyên cho chính mình hoặc con cháu, thường sẽ ghé vào sạp xem một quẻ. Thành trấn
nhỏ bé tẹo, cô nương nhà ai ưa con trai nhà ai, con gái nhà nào đương đợi lấy
chồng, cả thành đều biết. Cho nên Thần tiên sống bói mười quẻ thì trúng cả mười,
người trong thành liền tặng ba chữ “Thần tiên sống” cho lão làm danh hiệu, khi
lấy vợ hoặc lúc gả con cũng thường mời lão tới uống ly rượu cưới.
Thế nhưng, có một ngày vào năm ấy tháng ấy, thành trấn nhỏ lại
đón thêm một ông thầy tướng số.
Ông thầy tướng số này không những có thể hòa hợp ngày sinh,
giải bát tự, xem bói giải quả, còn có thể mạc cốt xưng trọng[2], thỉnh thần viết
chữ[3], hàng yêu trừ ma, thay đổi phong thủy, giúp nhà cửa bình yên. Thần tiên
sống không biết nhiều mánh bịp bằng hắn, chẳng mấy chốc đã thua tơi tả. Việc
làm ăn ngày càng xuống dốc, sắp tới ngay cả cháo cũng chẳng có mà húp nữa rồi,
liền quyết định ra giang hồ xông pha một phen, vừa có thể kiếm được thêm chút mối
làm ăn, vừa có thể trui rèn thêm mánh khóe.
[2] Mạc cốt xưng trọng: Theo truyền thuyết, đây là cách bói
toán do đạo trưởng Viên Thiên Cương của đời Đường nghiên cứu ra. Căn cứ vào bát
tự của người bói để tra ra trọng lượng của năm sinh, tháng sinh, ngày sinh và
giờ sinh. Gộp bốn trọng lượng này lại, chúng ta sẽ có trọng lượng của bát tự (nặng
bao nhiêu lượng, bao nhiêu tiền). Căn cứ vào trọng lượng của bát tự, người bói
sẽ tra theo chú giải có sẵn.
[3] Thỉnh thần viết chứ: Đây là một cách bói toán trong đạo
giáo của Trung Quốc. Cách này cần có một người làm kẻ được thánh thần nhập xác.
Thần thánh sẽ nhập xác những người này, biết một vài chữ để nhắm nhủ ý tứ của
mình. Người xem bói dựa vào những chữ này để lý giải ý muốn của thần linh.
Thế là Thần tiên sống liền giơ cao tấm biển hiệu viết bốn chữ
“Bói đâu trúng đó”, vác hành lý lên lưng, đạp chân lên con đường giang hồ mênh
mông.
Vào một ngày xuân rực rỡ nắng vàng, Thần tiên sống tới kinh
thành.
Kinh thành quả nhiên đâu đâu cũng thấy vàng, Thần tiên sống
tới một đạo quán, thuê một gian sương phòng, sắp xếp hành lý, bước vào trong
sân tản bộ, vừa giương mắt lên đã trông thấy một người đàn ông đang dắt theo một
đứa bé trai thong thả đi dạo trong sân.
Thần tiên sống đưa mắt nhìn theo, thấy người đàn ông kia mặt
trắng điểm râu, ước chừng ba mươi tuổi, liếc sơ qua thì y phục đơn giản, nhưng
nhìn kỹ mới thấy, đồ đều được may từ loại vải thượng hạng. Đứa bé bước đi vẫn
còn hơi tập tễnh, từ bộ y phục nho nhỏ đến đôi hài xinh xinh đều được chế tác rất
tinh xảo, trên cổ còn đeo một chiếc khóa như ý[4] lấp lánh ánh vàng.
[4] Khóa như ý: Là một vật trang sức thường đeo của trẻ nhỏ
thời xưa, với mong muốn đứa trẻ đó mạnh khỏe bình an.
Rõ là dê béo từ trên trời rớt xuống mà.
Thần tiên sống thong thả bước về phía trước, vuốt râu cười:
nhân từng đoán mệnh cho hắn, nên dù tìm đủ mặt các thầy tướng số trong thành để
bói cũng chẳng ra được cái gì ngoài ‘trọn
kiếp cô loan’. Ai, mệnh hắn cũng thật là xui xẻo!”.
Thần tiên sống chợt hiểu ra, người ban nãy chính là Tống
công tử nổi tiếng gần xa. Không trả tiền bói cũng thôi vậy, trông bộ dáng hắn
mà xem, quả thực rất đáng thương.
Năm thứ hai, Thần tiên sống nghe người ta kể, vị Tống công tử
kia vô duyên vô cớ biệt tăm. Chuyện này náo động không nhỏ, ngay cả hoàng đế
cũng hạ lệnh tìm kiếm khắp đất nước, nhưng không có kết quả gì. Mọi người đều
đoán rằng vị Tống công tử kia đau lòng quá mức, nhìn thấy hồng trần, liền bỏ
nhà vào ngôi miếu nhỏ nào đó chốn thâm sơn cùng cốc, cạo đầu làm sư.
Việc làm ăn của Thần tiên sống tại kinh thành không ngờ lại
vô cùng thuận lợi. Thần tiên sống nói với đồ đệ của mình rằng, thiên hạ vốn có
nhiều người muốn đoán mệnh như thế đấy, số tiền này không phải do chúng ta lừa
họ mà kiếm được, là bọn họ cam tâm tình nguyên ném đi.
Mấy người đồ đệ của Thần tiên sống đều là những thiếu niên
lang thang đầu đường xó chợ. Thần tiên sống thấy bọn chúng ăn không đủ no, liền
thường chia cho mấy miếng cơm, sau đó tiện tay thu luôn làm đồ đệ.
Thần tiên sống nói, coi như là tích chút đức sau khi chết.
Thần tiên sống thọ tới hơn chín mươi tuổi, bình yên nhắm mắt
trên giường.
Việc lão thu nhận mấy người đồ đệ quả nhiên đã tích được âm
đức. Trong số những đồ đệ của lão có hai người là con độc đinh sinh trong gia
đình quyền quý, lại bị tịch thu gia sản, cả nhà bị chém, may mắn trốn ra được.
Còn ba người là con của những người dân đói khát chạy nạn tới kinh thành sau đợt
lũ Hoàng Hà. Cha mẹ của những đứa trẻ này dưới âm tào địa phủ thấy Thần tiên sống
thu dưỡng con mình, cảm động đến rơi nước mắt, đứng trước mặt Diêm Vương nói
không ít lời hay ý đẹp về lão.
Diêm Vương liền gọi Thần tiên sống đến trước điện, nói rằng
đời sau có thể sắp xếp cho lão đầu thai vào một nhà đại phú đại quý, có điều
công đức của lão vẫn dư một chút, Diêm Vương hỏi lão có còn nguyện vọng gì muốn
thực hiện hay không.
Thần tiên sống nói, lão phu được người ta gọi là Thần tiên sống
cả một đời, nhưng lại không có phúc phận làm thần tiên thật để lên trời. Cho
nên lão phu hy vọng có thể lên thiên đình mở rộng tầm mắt một phen.
Diêm Vương nói, chuyện này dễ thôi. Sau đó sai Lục Phán
trình một phong văn thư lên Ngọc Đế, mời một vị Tiên sử dẫn Thần tiên sống lên
thiên đình dạo một vòng.
Trong lúc thăm thú chốn thiên cung, Thần tiên sống vẫn không
quên dò hỏi xem trên trời có chuyện gì hiếm thấy hay không.
Tiên sử dẫn đường cho lão liền nói: “Nếu nhìn dưới góc độ của
người phàm, thì thiên đình nơi nơi đều có chuyện hiếm thấy. Còn nếu nói chuyện
hiếm thấy nhất…”. Tiên sử chỉ tay về một phía, “Vị Tống Dao tiên ở đằng kia
tình cờ nhặt được tiên đan mà thăng thiên thành tiên, chuyện của ngài ấy chính
là chuyện hiếm thấy nhất”.
Thần tiên sống liền híp đôi mắt già nua, nghển cổ ngóng về
phía Tiên sử chỉ.
Chỉ thấy dưới tán cây tiên có một vị thần tiên trẻ tuổi mặc
áo bào màu lam đang ngồi sóng vai cùng một vị thần tiên khoác trường sam màu nhạt.
Thần tiên mặc áo bào lam đang kể với vị thần tiên mặc áo nhạt kia, giọng điệu
pha vài phần thổn thức:
“Hoành
Văn, thật ra lúc ta còn ở nhân gian, từng có vị cao nhân đoán mệnh cho ta, nói
mệnh của ta đã định là trọn kiếp cô loan…”.