Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 26 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Ta nằm sấp người trên khoảnh đất chính giữa một gian phòng,

vô cùng sầu muộn, lung lay hai sợi râu dài.



Căn phòng này chỉ có cửa với bốn bức tường, trống trơn một mảnh,

tựa như bị một chiếc lồng vô hình chụp kín, mặc ta lao trái đụng phải thế nào,

cũng tìm không được một cái khe có thể chui qua, một cái hốc có thể trốn vào.



Chính giữa chiếc lồng chỉ có một cái bàn, trên mặt bàn có đặt

một đĩa bánh ngọt, phảng phất tỏa mùi thơm.



Có một người đang đứng cạnh bàn, cười mỉm chờ ta leo lên mặt

bàn, bò lại gần chiếc đĩa kia.



Hắn đang giăng bẫy để chờ bắt ta, ta có ngu mới bò qua đó.



Ta vốn ở trong một ngôi nhà khác, nhưng rác rưởi trong phòng

bếp của nhà ấy ta ăn đã chán ngấy rồi. Liền không quản vạn dặm xa xôi bò đến

nhà này, muốn thử xem có gì mới lạ khả dĩ bỏ bụng không. Ai mà ngờ được, sau

khi đi theo tiếng gọi của mùi thơm hấp dẫn, vừa bay qua ngưỡng cửa cao như quả

núi con, ta liền bị nhốt trong căn phòng này, bò thế nào đi nữa cũng không ra

được.



Sau khi ta nhận ra căn phòng này ngoài cái bàn kia ra thì

không còn gì khác, lại nhìn thấy người kia thì ta đã biết, đại nạn đến rồi.



Ta nằm bò trên mặt đất, không nhúc nhích mảy may, người kia

giương mắt nhìn ta, ta cũng giương mắt nhìn lại hắn.



Bây giờ hắn mà tiến lại, dùng tay ấn hay chân giẫm chết ta,

ta chắn chắn trốn không nổi. Nhưng, cứ cho là chạy, không thoát được, cũng đừng

mơ ta sẽ tự đưa đầu vào bẫy.



Hắn nhìn ta, nói bằng chất giọng rất hiền lành: “Ngươi bò

lên đây ăn đi. Ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu. Thứ này tặng cho ngươi đấy”.



Ta nghe hiểu được những lời hắn nói, nhưng ta tuyệt đối

không tin đâu.



Ta tiếp tục nằm bò trên nền đất, ngươi muốn giết muốn bắt

thì làm nhanh đi, đừng có loay hoay bày đủ trò bịp bợm như thế.



Ta trông thấy bàn chân lấp ló dưới vạt áo bào của hắn nhẹ

nhàng di chuyển, bước lại gần ta hơn một chút, ta không đếm xỉa gì mà rung đôi

râu.



Hắn không nhấc chân giẫm ta, mà ngược lại ngồi thụp xuống, đặt

chiếc đĩa to bự chảng đầy bánh ngọt kia xuống đất, rất gần ta. Mùi dầu thơm thật

sự rất mê người, nhưng ta không dễ dàng bị lung lay đâu.



Hắn thong thả nói: “Làm ngươi bị thương là chuyện rất đơn giản,

nếu ta thực sự muốn thế thì cần gì phải cho ngươi đồ ăn. Hơn nữa, nếu ta có muốn

ngươi bị thương thì hôm nay ngươi cũng không trốn được, chẳng bằng tranh thủ ăn

no một chút”.



©STE.NT



Ta lại rung đôi râu, nghĩ thầm, cũng đúng.



Dù gì cũng chạy không thoát, chi bằng ăn một bữa no nê.



Ta cấp tốc bò lên mép đĩa, leo lên “núi bánh ngọt” hấp dẫn

mê hồn, sau đó lao đầu vào trong lớp vỏ bánh xốp mềm.



Ta ăn đến khi bụng căng cứng cả lên mới thỏa lòng dừng lại.

Ta nghĩ chắc giờ lớp giáp của mình đang bóng nhẫy dầu mỡ đây. Trên núi bánh ngọt,

ta tìm được một chỗ bằng phẳng, sau đó nằm xuống đánh một giấc ngon lành.



Lúc ta tỉnh lại, người kia vẫn đang đứng bên bàn.



Ta độc chiếm núi bánh ngọt, ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn.

Một ngày một đêm trôi qua, hắn vẫn đứng bên cạnh chiếc bàn. Một sớm mai nữa lại

tới, ta đánh một giấc no nê, đang mơ màng tỉnh dậy, lại nghe thấy tiếng cửa mở

kẽo kẹt vang lên, hắn đã ra ngoài.



Ta vội vàng bò xuống khỏi bàn, định tìm một kẽ hở nào đó để

bò ra. Nhưng bức tường vô hình kia vẫn chặt chẽ bủa vây, ta không tìm nổi đường

ra.



Giữa lúc ta còn đang tìm kiếm thì hắn trở về, ta lập tức trốn

vào chỗ tối dưới chân bàn. Bức tường chắn kia lại không có tác dụng gì với hắn,

hắn vừa nhấc chân đã bước được vào trong.
một góc áo vải màu lam dừng ngay trước chậu gỗ.



Ta nghe tiếng người kia nói: “Ta muốn con rùa đen này”.



Ta mặc hắn xách mình về nhà. Người kia không ném ta vào nồi

nước nóng, hắn thả ta vào cái ao này, để ta sống ở đây.



Mỗi ngày hắn sẽ tới bên ao, rắc một ít vụn thức ăn, nói với

ta vài câu.



Thỉnh thoảng ta cũng sẽ bò lên mặt nước, ườn người phơi nắng

bên tảng đá cạnh ao, nghe hắn nói thời tiết hôm nay thật đẹp, chợ phiên bên

ngoài rất đông vui, rằng sang năm hắn định thả hoa sen trong ao.



©STENT: http://www.luv-ebook.com



Trước đây ta sống trong hồ rất thoải mái, ở chỗ này cũng thấy

không tệ.



Tiết trời mỗi ngày một lạnh, ta cũng càng lúc càng lười. Ta

đào một cái hang trong lớp bùn đọng ở đáy ao, đợi sau khi ngủ qua một giấc dài,

sẽ lại thấy xuân về hoa nở.



Hắn nói hoa đào mùa xuân là đẹp nhất, ta rất muốn xem, nhưng

lại không biết hoa đào là thứ gì. Sau khi ngủ dậy, có khi sẽ thấy được hoa đào.



Ta chui vào trong hang, bắt đầu ngủ đông. Nhưng trong giấc

chập chờn, cứ cảm thấy dường như hắn vẫn đang ngồi bên ao nói chuyện, ta thức dậy

từ giấc ngủ sâu. Đột nhiên lại muốn bò ra ngoài nhìn hắn.



Nước ao lạnh buốt, mặt nước đều đóng băng kín cả rồi. Ta

dùng đầu xô cả nửa ngày trời mới đục vỡ được mặt băng, cố sức bò ra ngoài. Đang

lúc nửa đêm, trời rất tối, có thứ gì đó lạnh như băng đang rơi xuống người ta,

từng phiến từng phiến một, chắc hẳn là tuyết. Lúc bò qua một tảng đá, nhất thời

không cẩn thận, trượt chân một cái, ta liền xui xẻo lộn nhào, bốn chân chổng

lên trời.



Ta cố lật người lại, nhưng không lật được, tuyết rơi không

ngừng, rơi trên đầu, trên bốn chi của ta, ta giãy giụa, rồi liền bất động. Đăm

đăm mắt nhìn đất trời lộn ngược, phía trước có một nơi sáng lắm, chắc hẳn hắn

đang ở đó.



Ta chưa từng nhìn thấy hoa đào, nhưng chắc chắn hoa đào phải

ấm áp hơn hoa tuyết.



Ta mơ màng nghĩ, kỳ thật ngày đó ta bị xô khỏi hồ lớn, là một

chuyện thật may.



©STENT



Một bộ áo bào sặc sỡ chắn trước mắt, ta nghe có tiếng người

than thở: “Đúng là đáng tiếc, càng lúc càng chẳng ra sao!”.



Ta trợn mắt lên nhìn gã, cái đám người trong thành đúng là

thiếu hiểu biết, trong đám lợn rừng sống trên núi này, làm gì có con nào anh tuấn

bằng ta! Đám lợn rừng kia thấy ta, khớp xương đều nhũn ra hết.



Một người khác đứng sau lưng Áo Sặc Sỡ, lẳng lặng nhìn ta.



Ta vốn dĩ đang sống những ngày vui vẻ trên ngọn núi này,

sáng sớm hôm nay khi đang chạy băng băng trong rừng, nhất thời sơ sẩy, đạp

trúng bẫy. Hai người kia lập tức giáng xuống từ trời cao, thả ta ra, trong lòng

ta có phần bực bội, mũi thở phì phì, nhưng thân thể lại không sao nhúc nhích được,

chỉ đành mặc cho hai người kia săm soi từ trên xuống dưới. Ta lại càng bực bội

hơn.



Người kia nói: “Cứ thả hắn ra trước đi, trở về rồi nói”.



Áo Sặc Sỡ nói: “Khụ, hay là để ta dẫn hắn về nuôi, một kiếp

hai kiếp này, bộ dạng chẳng ra làm sao cả. Thôi cũng hết cách, chẳng bằng để hắn

ở trong phủ của ta, phỏng chừng qua mấy nghìn năm cũng có thể thành tiên”.



Ta nghe thế mà kinh hãi, ông đây sao có thể bị nuôi giống

đám lợn nhà được, đây là sỉ nhục, sỉ nhục lớn! Thân thể vừa cử động được, ta liền

co giò chạy thẳng.



Chạy mãi chạy mãi, chạy đến độ hai mắt đỏ ngầu, không cẩn thận

phi thẳng tới vách đá, rồi lại không phanh chân kịp. Chân ta đạp vào khoảng

không, lao vèo xuống vực.