Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 61 :

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Chuyện đầu tiên ta

nghĩ tới sau khi thức dậy là sao tối qua lại ngủ sớm không ráng chờ chụp chứng cớ?! Chuyện thứ hai là đưa tay đòi lì xì: “Chúc phát tài, phát

tài, phát tài! Mau lấy bao lì xì ra!”



“Muốn nhận bao lì xì phải bái người lì xì!”



Ta lập tức hất chăn ra, quỳ gối trên giường, bái An An một cái không chút

do dự. Vì tiền, bái một cái thì đã sao? Mau lấy tiền ra đi!



An An như bị sét đánh, trợn mắt nhìn ta.



Cũng đúng, năm ngoái ngủ dậy, ta quên đòi lì xì, sau cũng không có cơ hội

bắt An An bù, cho nên cậu ta không hình dung nổi ta có thể liều mạng vì

tiền lì xì như vậy cũng bình thường. Năm nay ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội được đòi lì xì một cách đường hoàng!



Trong mắt An An như viết hai chữ ‘phục cậu!’ sau đó cầm lấy điện thoại di động bấm bấm lướt lướt gì đó.



Ta cũng cầm điện thoại đăng nhập QQ, quả nhiên nhận được bao xì xì từ An An, vội mở ra xem thử.



“Nhiều quá!” Ta đã bắt đầu hối hận sao năm ngoái lại quên mất.



“Tôi đã lì xì rồi cậu còn bày ra vẻ mặt đau khổ, chê ít?”



“Không phải, đang tự trách sao năm ngoái quên đòi cậu tiền lì xì thôi, tự nhiên mất tiêu tám ngàn!”



An An nói với giọng bất đắc dĩ, “Hiện giờ hai mắt cậu đã bị tiền che phủ hết rồi, nhanh đi rửa mặt đi!”



Ta lập tức rời giường đi đánh răng rửa mặt, bôi thơm thơm.



Mùng một tết, để biểu đạt thành ý, ta gửi cho vợ mới cưới của Triệu Minh Vũ

một món quà đặc biệt. Ta dùng di động gởi tập
khó xử của mẹ con em, phải ăn nói khép nép tạo quan hệ tốt với anh em

Trang Cận để có thể ở lại cái nhà này, cũng may anh em Trang Cận là

những đứa trẻ tốt, chưa bao giờ làm khó mẹ con em. Còn anh, lúc nào cũng muốn phá hủy mọi cố gắng của em! Anh quá ích kỷ!”



“Là Trang Dân Sơ ích kỷ mới đúng! Tại sao không muốn có con với em? Đơn giản là vì không yêu em!”



“Anh không có tư cách nói Dân Sơ! Sao anh biết Dân Sơ không yêu em? Để ở

cùng với em, Dân Sơ đã hi sinh rất nhiều, như bây giờ là đủ rồi!” Dì

Uyển càng nói càng kích động.



Ta ngửa đầu lên, thấy dì Uyển đang lau nước mắt, vẻ mặt bi thương.



“Tết này Phong Diễn sẽ không về thăm anh và chị dâu, cho mọi người có thời

gian bình tĩnh lại. Sau này chuyện của em không cần anh nhúng tay nữa!

Nếu để Dân Sơ biết, em cũng không giúp anh được đâu! Vậy đi!”



Dì Uyển cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, lau khô nước mắt rồi mới rời đi.



Còn mình ta ngổn ngang trong gió, dường như ta đã vô tình phát hiện một bí

mật! Phải nói cho An An biết, để An An dè chừng cậu của Phong Diễn!



Dì Uyển dù là người thấu hiểu đạo lý cũng không chịu nổi một đồng đội như

heo, người anh kia có thể nói chính là một cây gậy quấy phân heo, không

bằng từ mặt sớm cho rồi.



Phải tìm cơ hội nói ngay cho An An mới

được! Ta và An An gặp nạn lớn không chết, phúc đâu chưa thấy đã thấy có

người tìm phiền toái! Ta mà gặp được người kia nhất định sẽ cho ông ta

biết sự đáng sợ của ‘chó điên’!