Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 64 :

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Sáng nay ta vừa đến công ty, thấy mọi người trong đội đang làm việc với bộ dáng rất chăm chỉ, xem ra quản lý Triệu đã quay lại.



Ta vừa ngồi xuống, thư ký quản lý đã tới gõ bàn của ta, “Quản lý Triệu kêu cậu lo chuẩn bị tài liệu đầy đủ trước để tuần sau tới công ty đối tác

bàn chuyện đó!”



“Dạ.”



Vụ đòi ly hôn ồn ào đã chấm dứt sau

khi Tống Linh Nhi phát hiện mình mang thai, với sự khuyên nhủ của cha mẹ và lời thề thốt của Triệu Minh Vũ. Phải nói Triệu Minh Vũ gặp may tới

mức khiến người ta phải hâm mộ!



Triệu Minh Vũ trông gầy đi nhiều, nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh, có điều khóe miệng có vết bầm màu vàng nhạt, xem ra dù ly hôn không thành, anh của Tống Linh Nhi cũng không dễ dàng bỏ qua cho Triệu Minh Vũ.



Tới ngày hẹn với công ty đối tác, ta ôm xấp tài liệu nặng trịch đi theo Triệu Minh Vũ.

dinlkễn.đàn"lê,qunlký"đôn Vừa bước xuống xe, ta lập tức sững người,

chẳng lẽ khách hàng quan trọng lần này của Triệu Minh Vũ là An An? Không chừng sẽ gặp được An An ở đây, hì hì. Ta nghiêng đầu qua, bắt gặp Triệu Minh Vũ đang nhìn logo của tập đoàn nhà họ Trang với ánh mắt đầy hâm

mộ, sau đó bước đi với khuôn mặt đầy tự tin.



Đến phòng họp, ta

mới biết mình nằm mơ hơi sớm, loại chuyện nhỏ thế này tất nhiên không

cần phiền tới An An, chỉ có một quản lý chịu trách nhiệm hạng mục bàn

chuyện với bọn ta. Không biết An An đang làm gì? Có biết vụ hợp tác này

không?



Cuộc họp kéo dài hơn một giờ mới tạm nghỉ mười phút. Ta

đứng lên đi vào phòng vệ sinh, đang cúi đầu rửa tay, chợt nghe có người

tới gần, rồi lập tức bị ôm chặt. Ngửi được hơi thở quen thuộc, ta thả

lỏng người, chế nhạo, “Đây là nơi công cộng, xin tổng giám đốc Trang chú ý hình tượng!”



An An nhanh chóng kéo ta vào một buồng trống.



“Này, này, đang giờ làm việc đó!”



“Chẳng phải cậu có mười phút nghỉ ngơi sao?”



“Chính xác thì chỉ còn bảy phút thôi! Xem ra cậu nắm rất rõ tiến triển cuộc họp của bọn tôi.”



“Bảy phút có thể làm được rất nhiều việc.” Dứt lời, An An nâng cằm ta lên, hôn môi ta.




An An gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Đúng vậy, có điều, trăm thấy không bằng một làm, cậu nói đúng không?”



Ta toét miệng cười không ngừng, “Đúng đúng đúng!” Hẹn lần hẹn lữa không bằng làm luôn hôm nay đi!



“Ăn cơm trước.”



“Ừ!” Thời khắc ‘thần thánh’ rốt cuộc cũng tới?



Sau khi ăn cơm xong…



Thôi, khỏi nhắc lại đi…



Hôm sau là thứ bảy, ta nằm dài trên giường, ôm gối đầu nhìn trần nhà với

gương mặt tuyệt vọng. Tình huống diễn tiến không hề giống với dự kiến,

còn chút an ủi là kỹ thuật của An An rất tốt, kiến thức rộng rãi hơn ta, chuẩn bị cũng đầy đủ hơn ta nhiều (sao trước kia ta có thể nghĩ An An

rất đơn thuần chứ? Không lẽ người đơn thuần thật sự là ta?!) Mặc dù hơi

đau, nhưng vẫn trong phạm vi chịu được, không thể phủ nhận ta đã cảm

nhận được niềm hạnh phúc vô cùng khi cả hai kết hợp khăng khít.



Xem ra ta thích An An nhiều hơn tưởng tượng của mình nhiều.



Thôi, ở bên nhau không quan trọng ai trên ai dưới. Hơn nữa ta cảm thấy tối

qua An An còn vất vả hơn ta nhiều, toàn là lo phục vụ ta… Hình như ở

trên cũng chẳng sung sướng gì…



Trong lúc ta chơi di động giết thời gian thì An An bước vào, đưa túi chườm lạnh cho ta, nói, “Mau đắp mắt đi.”



Ta mặt ngưỡng mặt lên, nói, “Tay tôi chẳng còn chút sức nào.” Ý là, cậu đắp cho tôi đi.



An An đắp mắt cho ta xong lại giúp ta xoa bóp toàn thân. Còn việc tại sao

phải đắp mắt, ây da, chuyện mất mặt quả thật không muốn nhắc lại, tối

qua ta khóc… Lúc đầu là do đau thiệt, khóc tới kêu cha gọi mẹ, còn giả

bộ cầu xin ngừng lại, dù sao ta cứ nghĩ mình ở trên, nay hiện thực bày

ra trước mắt nhất thời không chấp nhận được sự thật. Tóm lại tình huống

vô cùng phức tạp, khó có thể thuật lại tỉ mỉ tâm tình lúc đó. Về sau thì vừa đau vừa thoải mái, nên thật khóc giả khóc lẫn lộn, nói chung là

nước mắt tung bay…