Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 63 :
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
Trước giờ chưa yêu,
ta thật không biết yêu là như thế nào. Nếu ta và An An đã là người yêu,
vậy bọn ta phải làm những việc người yêu nên làm đúng không?!
Tối, ta tắm rửa, sấy khô tóc xong, lập tức nhảy tót lên giường nằm bên cạnh
An An. Mặc dù mấy ngày trước cũng như vậy, nhưng hôm nay cảm giác hoàn
toàn khác. Bình thường ngủ với thân phận anh em tốt, nay đổi thành người yêu, giống sao được?!
Ta và người yêu đang nằm chung trên một cái giường lớn!
Quấy rối hay không quấy rối, đó là vấn đề!
Mới nghĩ một chút ta đã bắt đầu mặt đỏ tim đập, vội dùng chăn che đầu lại. Mau bình tĩnh lại đi!
Kích động, khẩn trương, tay run run muốn nhích qua… khoát lên người An An.
Ai da, muốn làm lại không có gan làm! Đã giả bộ ngây thơ như một cô gái
mới lớn đòi An An chịu trách nhiệm, giờ sao mặt dày được!
Ta thở
dài một hơi, lấy tay che mặt, cứ nghĩ từ nay về sau An An là người của
ta là khóe miệng đã nhếch lên thật cao, tựa như chiếm được một món lời
cực kỳ lớn.
Nhưng đúng là món lời lớn thật!
Mùi sữa tắm
bạc hà thơm mát từ người An An xông vào mũi, là mùi ta rất thích, bèn
quay mặt qua hít lấy hít để. Bỗng trước mặt chợt lạnh, ta mở mắt ra,
thấy cái chăn trùm đầu đã bị vén lên, bộ dạng bỉ ổi của ta bị An An bắt
gặp tại trận.
“Cậu bị giật kinh phong?”
Ta khôi phục vẻ mặt bình thường, ấp úng nói, “Cảm giác hơi ngộp nên hít nhiều một tí.” Rồi hít sâu mấy hơi cho An An nhìn.
An An híp mắt, lộ ra vẻ mặt khiến ta hận không thể kiếm cái hố nào nhảy
xuống cho rồi, “Cậu đang ám chỉ muốn tôi hô hấp nhân tạo cho?”
Không, không, ta thật sự không có ý đó! Đừng hiểu lầm! Ta là loại người trong ngoài không giống như vậy sao?
“Tôi…” Không đợi ta nói xong, An An đã đưa tay xuyên qua cổ ta, ôm ta vào
lòng, “Hô hấp nhân tạo thì miễn đi.” Ý là không hô hấp nhân tạo nhưng có thể ôm ta ngủ?
Cái này có tính là niềm vui ngoài dự đoán không?
Ta đụng đụng vào người An An, làm như thẹn thùng, “Cậu thật là không
biết xấu hổ! Chúng ta cứ ngủ như bình thường đi!” Đừng đồng ý! Tôi chỉ
nói cho có vậy thôi!
“Được thôi.” An An lập tức rút tay ra, lật người, đưa lưng về phía ta, “Ngủ ngon, chúc cậu có một giấc mơ đẹp.”
“Ai nói tôi say?! Với lại, không cho phép cậu nói người khác đáng yêu!”
“A, tại sao?”
“Bởi vì tôi không thích.”
“Tôi nói người khác đáng yêu, cậu không thích?”
“Đúng vậy! Tôi thích cậu nhất, thích từ lâu rồi, muốn ở bên cạnh cậu mỗi
ngày. Chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.” Ta đặt ly rượu xuống, nhào qua ôm lấy hông An An, vùi đầu vào ngực cậu ta cọ cọ, không biết tại sao đột
nhiên liên tưởng tới hình ảnh heo con chui vào lòng heo mẹ.
Ta có thiệt nhiều lời muốn nói với An An, nhưng lúc này không thể nào nhớ
nổi, mê mang ngẩng đầu nhìn An An, chỉ biết cười khúc khích.
An An nâng mặt ta lên, cúi đầu hôn trên trán ta một cái, “Ngốc nhưng đáng yêu.”
“Cậu nói ai? Đã bảo không được thích người khác! Không cho nói người khác đáng yêu!”
“Nói ai? Tôi à? Tôi vừa đẹp trai vừa tốt tính, chúng ta bên nhau nhất định sẽ rất hạnh phúc, ha ha, nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ của ta là ta đã bấu víu An An
như bạch tuộc, sau đó An An ném ta lên giường, ta nói mấy lời thô tục.
Sáng, ta mở mắt ra, người mơ mơ màng màng, đầu óc trống rỗng, không thể nào
nhớ nổi chuyện tối qua, cười ngây ngô hồi tưởng lại vài đoạn ngắn. Rốt
cuộc sau khi say rượu bọn ta có làm gì khác không? Trên người rất thoải
mái, dường như đã được lau qua và thay đồ ngủ. Ta vén chăn lên, đang
định sờ giữa hai chân, thì An An đẩy cửa bước vào, vội rút tay về, xoa
xoa đầu tóc rối bời, hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ.” An An nhìn đồng hồ đáp, hình như mới tắm xong sau khi chạy bộ về.
“Cậu đi chạy à? Sao không gọi tôi?”
“Thấy cậu ngủ say quá nên thôi. Đi tắm đi. Có nhức đầu không?”
“Một chút.”
“Tắm nhanh rồi ra ăn canh, sẽ khá hơn nhiều.”
“Ừ.” Ta rất muốn hỏi rốt cuộc ta có làm gì An An không nhưng không dám, đành im lặng đứng dậy đi rửa mặt.
Vệ sinh cá nhân xong, ta vào phòng bếp đứng nhìn An An múc cháo, quan sát
từ trên xuống dưới nhiều lần vẫn không phát hiện có gì bất thường. Ta
thở phào một hơi, tạm thời yên tâm, bởi vì không muốn chuyện tốt đẹp kia xảy ra dưới tình huống mình gần như không có tri giác. Chuyện thần
thánh như vậy, nhất định phải chờ một ngày trời trong nắng ấm, không đến mức tắm rửa dâng hương, nhưng tối thiểu cũng phải có ăn một bữa lãng
mạn dưới ánh nến và nhạc trữ tình… sau đó này nọ kia… Ừ, hoàn mỹ!