Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 2 : Hạnh phúc được bao xa?

Ngày đăng: 02:31 22/04/20


Cuối giờ, tôi và Hạo Thiên phải ở lại trực nhật lớp, cô giáo nhờ tôi đem đống dụng cụ học tập với một chồng sách xuống phòng dụng cụ. Tôi nói lại với Hạo Thiên, cậu ấy gật đầu rồi nói nhớ mua dùm cậu ấy chai nước khoáng mát lạnh, tôi đồng ý rồi bê đống sách vở đi ra khỏi lớp, một  mình đi xuống cầu thang. Phòng dụng cụ trường tôi ở dưới, phải xuống tầng một rồi đi một đoạn nữa mới tới nơi. tôi cố gắng bước thật nhanh để về, mua một chai nước khoáng cho Hạo Thiên rồi hai đứa cùng nhau trực nhật thì sẽ vui hơn .



Chồng sách tôi có thể đểở một chiếc bàn nào đó, cô giáo nói với tôi vậy, tôi nhìn quanh quất, liền nhìn thấy một chiếc bàn giáo viên bị một đám bụi mờ phủ lên, có lẽ nó bị hỏng nên mới bị đem xuống đây. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, tôi đặt chúng lên, thở ra cái phù, nặng chết khiếp



Còn mấy cái dụng cụ sinh học này nữa, toàn là mô hình , cô giáo nói phải đặt chúng vào đúng chỗ để cho các giáo viên khác có thể dễ dàng tìm ra. tôi tìm quanh một vòng, thấy cái nơi mà chúng thuộc về sao mà cao quá, tôi năm nay cao 1m61, không cao cũng chẳng thấp, chưa bao giờ tự ti về chiều cao của mình cả, ấy vậy mà hôm nay...



Tôi thấy giáo viên trong trường cũng không phải là không có người sở hữu chiều cao khiêm tốn, thế nên , ở trong này ít nhất thì cũng phải có cái gì đó để mà đứng lên . Thế nhưng trong này lại không có, có mỗi cái bàn không có ghế, kéo cái bàn ra đây thì tôi lại không đủ sức. Đành tự lực cánh sinh thôi.



Tôi cầm một cái mô hình về gen , kiễng chân lên ...vẫn không tới



Cố lên nào , một chút nữa là tới rồi, một chút nữa.



Bất ngờ tôi tuột tay , miếng mô hình rơi xuống, kéo theo một số thứ khác cũng rơi xuống theo , rớt trúng đầu, tôi A... lên một tiếng, đưa tay lên ôm đầu, suýt xoa.. Miếng mô hình đáng ghét rơi đâu không rơi, lại rớt ngay xuống đầu của chị mày, chị ngu đi thì sao ?



Than vãn mắng chửi một hồi, tôi đứng dậy , cầm cái hung khí gây án lên chuẩn bị thực thi nghiệm vụ



-Hừ, lần này mà không tới nữa, rơi chúng đầu chị nữa thì đừng trách chị vô tình nha cưng- tôi lẩm bẩm, tiếng tục dướn người lên. tôi thắc mắc, tại sao cô giáo lại không nhờ một bạn nam cao dáo khỏe mạnh bê giúp cô đồ mà lại kêu tôi đem cất chúng cô chứ, chẳng nhẽ là do trong giờ tôi không chăm chú nghe giảng, lên bây giờ dùng cách này để trừng phạt tôi sao?



Tay tôi đưa lên, bất ngờ có một bàn tay khác đỡ lấy giúp tôi đặt cái mô hình vào đúng vị trí phía trên tủ, tôi tròn xoa mắt ngạc nhiên, vội quay người lại, buột miệng nói:



-Cảm ơn cậu, Hạo…. – đang nói giữa chừng, tôi im bật, đơn giản vì một lẽ người đứng phía sau tôi không phải là Trịnh Hạo Thiên, tôi cứ nghĩ, vào lúc này , ở trường cũng chỉ còn bác lao công quét dọn hay một số giáo viên còn việc vẫn chưa làm nên mới ở lại thôi. Ngoài ra còn tôi với Hạo Thiên bị phạt trực nhật. Không ngờ Y Thần cũng vẫn chưa về. Vâng , người đứng trước mặt tôi đích thị là Vương Y Thần.



Tôi đứng đơ mất vài giây, chớp đôi mắt để nhìn lại cho thật kĩ, cậu ta cũng nheo mắt nhìn lại tôi. Trong cái tư thế, cậu ta chống tay vào tường, thân hình cao lớn như bao bọc lấy tôi, nhìn từ phía sau trông rất mờ ám. Cậu ta cao hơn tôi cả cái đầu, đưa đôi mắt tuyệt đẹp màu cà phê đen đặc nhìn tôi vừa có chút khó hiểu vừa có chút khó chịu 



Được mấy giây, rồi cậu ta nói:



-Đưa cái khác đấy.



-Hả, cái gì cơ- tôi ngây ngô hỏi lại, rồi chợt nhớ ra, cúi người xuống nhặt những thứ còn lại lên, đưa cho Y Thần, cậu ấy cầm lấy rồi đặt lên trên kệ tủ, cái tiếp theo…..



-Sao ..cậu vẫn chưa về, tớ tưởng ….



-Tôi ngủ quên….- tôi gật gù, ừ đúng, ngay từ tiết hai cậu ta đã xin cô xuống phòng y tế rồi, tôi chỉ cần nhìn thôi cũng biết cậu ta giả bộ bệnh tật, xuống phòng y tế để trốn học đây mà. Vậy mà học vẫn giỏi ghê gớm, phục cậu ta ghê.



Dừng lại một lúc, cậu ta nói tiếp:
- Tiểu Phong, hu…hu ..hu…



Cậu ấy vội ôm lấy tôi, dựa vào vai tôi khóc lên rất to, nước mắt ướt đẫm cả vai áo tôi…



Mãi lâu sau đó, khi đã thấy thấm mệt, tôi đưa cậu ấy lên sân thượng của trường để bình tĩnh trở lại. Buổi chiều, hiu hiu gió, ánh mặt trời nhàn nhạt nhuộm một màu đỏ vàng chiếu xuống nhân gian . Cảnh vừa đẹp, vừa nhuốm màu thê lương ảm đạm. Tôi bỗng thấy tim mình se se lại, một cảm xúc khó tả vô cùng .



- Tiểu Phong, xin lỗi cậu – giọng Nã Nã vẫn còn nghèn nghẹn



- Về chuyện gì?



- Vì đã giấu cậu, cậu không biết đâu, tớ rất thích Y Thần..hức- nhắc tới cái tên đó, Nã Nã không khỏi nghẹn ngào, dừng một lúc, cậu ấy nói tiếp- Tớ thích cậu ấy, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên tớ đã rất thích cậu ấy rồi, sau đó tớ liên tục tìm hiểu về cậu ấy, về thói quen sở thích, sở ghét, về gia đình, về quá khứ của cậu ấy. Ngày ngày đều ngắm nhìn cậu ấy, lúc nói chuyện, lúc học bài, ……



- Nã Nã- tôi đau lòng gọi tên ,định ngăn cậu ấy không nói nữa



- …… tớ biết, tớ … thế này, vừa béo, vừa lùn vừa xấu xí, lại tham ăn, làm sao xứng với cậu ấy cơ chứ….- nói rồi, cậu ấy im lặng đưa tay lên quẹt nước mắt, rồi quay sang nhìn tôi- Vậy…cậu không biết đâu, mỗi lần tớ quay xuống nhìn trộm Y Thần, đôi lúc tớ còn thấy cậu ấy nhìn về phía tớ, tớ còn tưởng cậu ấy cũng thích tớ, ai ngờ, cậu ấy lại nói là sẽ chẳng bao giờ thích tớ đâu…chẳng bao…giờ..



- Có lẽ, người cậu ấy thích là Giang Ly , hoặc Khả Vy ngồi …trên….



Tôi bỗng dưng im bật, không hiểu sao, bầu không khí trở nên ngột ngạt, cũng không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, vừa rồi, đôi mắt Nã Nã ánh lên một tia nhìn vô cùng khó hiểu…



----------------------------------------------------oOo--------------------------------------------------



Tối hôm đó, như thường lệ, Hạo Thiên lại nhắn tin tới chúc tôi ngủ ngon, một tin nhắn đơn giản nhưng lại khiến tôi cảm thấy rất vui và cảm động vô cùng . Tôi định tắt điện thoại đi để chuẩn bị đi ngủ, vì Hạo Thiên nói, lúc nào cậu ấy nhắn tin tới thì phải đi ngủ luôn, không được thức khuya kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe thì điện thoại lại vang tên ting ting....ting ting báo có tin nhắn . Tôi mở ra xem, thì ra là của Hạo thiên.



Tiểu Phong, ngày mai chúng ta hẹn hò đi



Vừa nhìn thấy dòng chữ đó, tôi đơ ra vài giây sau đó hét ầm ĩ, nhảy múa loạn xạ luôn



- Chị hai, khuya rồi, để yên cho người ta ngủ chứ- giọng ngái ngủ của Lăng Di ở phòng bên



- Ờ, ờ, chị biết rồi, xin lỗi nha- tôi nói vọng sang, tắt điện rồi chùm chăn lên



Tay cầm chiếc điện thoại , tôi không khỏi mỉn cười, buổi hẹn hò đầu tiên mà tôi mong đợi đã lâu, rốt cuộc cũng tới rồi ...há...há