Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 3 : Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu…

Ngày đăng: 02:31 22/04/20


Sáng hôm sau, đúng 8h30 phút, Hạo Thiên nhắn tin cho tôi, nói cậu ấy đang ở ngay dưới nhà tôi. Tôi lúc này, tóc xõa bồng bềnh, áo phông váy xòa, chân đi đôi giày bánh mì đế cao, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, đang loay hoay trước gương ngắm nhìn. 



Đọc tin nhắn xong, tôi xách chiếc túi xách hình mặt cú mèo chạy vèo xuống dưới nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ và Lăng Di:



- Con không nhìn nhầm đấy chứ, còn chưa tới giờ cơm trưa kia mà, sao hôm nay chị ấy dạy sớm vậy ?- Lăng Di quay sang hỏi mẹ Lăng Diêu. Mẹ chẳng nói gì, hình như cũng hơi ngạc nhiên. Phải rồi, bình thường cứ vào chủ nhật là tôi ngủ nướng cho hết sáng khét lẹt đến khi ăn cơm trưa mới tỉnh dậy cơ mà. Tự dưng hôm nay dậy sớm, còn ăn diện như vầy không ngạc nhiên mới lạ.



- Con định đi đâu à?



- Dạ. – tôi đáp vội, cầm cốc sữa mẹ pha sẵn trên bàn, tu ừng ực, rồi chạy ra khỏi nhà, nói vọng vào trong- Con đi chơi với bạn, tạm biệt…



- Nhớ về sớm nha con ..



- Dạ…



Vừa bước ra khỏi cổng, tôi đã thấy Hạo Thiên và một chiếc xe đạp, đang đứng đợi tôi dưới gốc cây hoa sữa ven đường , cậu ấy đang mải nhìn đâu đó, không để ý đến tôi. Khung cảnh trước mắt hiện giờ rất đẹp. Hạo Thiên ngồi trên chiếc xe đạp mới cóng, chống một chân xuống đất, đôi mắt nhìn ra xa , ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua từng kẽ lá vương lại trên mái tóc cậu ấy, phản chiếc gương mắt đẹp trai dịu dàng vô cùng. Tôi đứng ngây ra nhìn, điều khiến tôi xốn xang trong lòng đó chính là có một người con trai nào đó đang đợi tôi, kiên nhẫn chờ đợi…



- Hey ..- tôi bước tới, đập nhẹ vào vai cậu ấy. 



Hạo Thiên quay lại, nhìn tôi ngây ra một chút rồi mỉn cười ;



- Hôm nay trông cậu đáng yêu lắm….



Lời khen bỗng chốc khiến tôi đỏ mặt, khẽ thẹn thùng quay mặt đi, dán mắt vào cái bánh xe. Như nhớ ra điều gì đó tôi vui mừng reo lên 



- Hạo Thiên, cậu định đi xe đạp thật sao?



- Dĩ nhiên …- cậu ấy nháy mắt tự tin đáp trả



Hôm qua khi nhắn tin hẹn nhau, tôi có nói tôi muốn được cùng bạn trai của mình đèo nhau trên một chiếc xe đạp. Đã từ lâu tôi luôn muốn được cùng người ấy của tôi lượn lờ khắp thành phố, cùng nhau ăn kem, cùng nhau dong duổi đây đó, rồi cùng nhau tản bộ bên nhau khi trở về, trên trời có hàng ngàn vì sao, khoảng không hiu hiu gió, điều quan trọng là có tôi có người đó, bên nhau cùng sánh vai . Chầm chậm, chầm chậm đạp từng vòng xe, như vậy khoảng thời gian bên nhau có thể được kéo dài hơn, lãng mạng vô cùng …



Nhà Hạo Thiên không có xe đạp, hàng ngày cậu ấy được tài xế của nhà mình đưa đi đón về, xe máy thì có thể đi, còn xe đạp không biết cậu ấy có thể chạy hay không, tôi nghi hoặc hỏi;



- Có chắc là cậu có thể đèo tớ không đó, tớ không muốn bị ngã xe rồi phải vào viện nằm đâu.


- Tạm biệt



Khi chiếc xe đạp của cậu ấy đã đi khuất, tôi vẫn dõi mắt nhìn theo, cậu ấy đi xe đạp đã khá lên nhiều rồi. Tôi bất giác mỉn cười .



- Đi chơi giờ này mới về, hóa ra là hẹn hò với bạn trai.- có tiếng nói vang lên phía sau tôi, tôi vội quay người lại, hú hồn, còn tưởng là ma . Hóa ra là một tên con trai, chắc cũng hơn tôi tầm vài tuổi chứ mấy. Tôi quay người lại ra phía sau, để chắc chắn rằng hắn đang nói chuyện với mình. Phía sau tôi chẳng có ai …



- Anh đang nói với tôi sao?



- Câu hỏi ngu nhất của năm.- hắn nhếch môi cười, hừ, tên này đáng ghét thật, dám nói tôi ngu sao ?



- Anh là ai? Tôi đi đâu , làm gì với bạn mình còn phải xin ý kiến của anh à? Đồ thần kinh ….- tôi đi lướt qua vai hắn đi thẳng vào trong nhà, chẳng thèm nói nữa. Người ta bảo, nói chuyện với người điên, chính mình cũng điên theo, bởi chỉ có người điên mới hiểu được người thần kinh không bình thường thôi à. Tôi dĩ nhiên vẫn còn rất tỉnh táo. Đôi co với hắn thì thà nói chuyện với cái đầu gối của mình còn vui hơn .



- Mẹ .



- Con về rồi đấy à, vừa nãy có gặp Tấn Thành không ?



- Thành? Thành nào cơ ạ?



- Là gia sư của chị đó, đẹp trai phết đấy.- Lăng Di nháy mắt cười trêu



- Gia sư á?



- Ừ đúng rồi, hôm nay là chủ nhật,mẹ đã hẹn thằng bé đến dạy học cho con, lại quên mất,lên đã bảo nó ở lại ăn cơm. Con không gặp nó thật sao, nó cũng vừa mới ra khỏi nhà thôi mà…



- Dạ?- hóa ra cái tên biến thái khi nãy lại là gia sư của tôi sao trời? Tôi còn nói hắn là đồ thần kinh . ack ..ack ..



-Ấy, con người vừa đẹp trai lại học rất giỏi, năm ngoái anh ấy là thủ khoa trường Thanh Khê đó chị, chà..chà phục quá đi mất thôi … – Lăng Di cứ thao thao bất tuyệt về tên đó mãi, tôi lỉnh lên phòng thay đồ, kệ đi, tôi có sao nói đó thôi mà, ai bảo xuất hiện đằng sau người ta như ma rồi ăn nói không đầu không cuối.



Nhưng để hắn chờ cả buổi chiều, còn tôi thì đi hẹn hò với bạn trai , cũng .... thật ngại quá đi .