Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 13 : Rốt cuộc anh muốn thế nào?

Ngày đăng: 18:47 18/04/20


Buổi trưa, sau khi Thủy Quang từ chỗ Lâm Giai Giai về liền ở nhà chuẩn bị những thứ cần thiết để tuần sau bắt đầu công việc mới, và cả một bản báo cáo kinh nghiệm làm việc mà ông chủ mới muốn cô viết sau khi thông qua vòng phỏng vấn. Giờ cô đang đi ra ngoài tiểu khu, La Trí gọi điện về nói tối nay anh ăn cơm ở ngoài, buổi tối còn phải tăng ca nên bảo cô ăn cơm một mình. Thủy Quang nghĩ có một mình mà lại nấu nướng thì phiền phức quá, quyết định đi mua mì treo về nấu.



Cửa hàng mà cô mua mì ở ngay bên cạnh tiểu khu, cô đi vào liền nhìn thấy một người vừa mua thuốc lá xong, đang đi ra. Hai người cũng sững sờ.



Thủy Quang thầm thở dài một tiếng, thế này thì… hơi trùng hợp quá.



Biểu cảm của đối phương thì hờ hững, ít nhất nhìn vẻ ngoài là như vậy, nhưng không ai có thể biết được anh ta đang nghĩ gì. Người đàn ông cao lớn, anh tuấn đó khẽ bóp bao thuốc trong tay.



Thủy Quang đương nhiên sẽ không chú ý đến điều này, bởi đúng lúc này ông chủ cửa hàng gọi cô một tiếng: “Cô gái muốn mua gì?”



“Cho tôi một gói mì treo, cảm ơn!”



“Được.” Ông chủ cười, nói. “Lâu lắm rồi không thấy cô đến mua đồ.”



Thủy Quang khẽ “vâng” một tiếng. Trước đây, khi cô sống một mình thì thường xuyên đến chỗ này mua đồ vì thuận tiện, hơn nữa trong cửa hàng này có bán những thứ đồ cơ bản như tương dầu mắm muối. Sau này La Trí đến, cô bị giục đi siêu thị mua rau, sữa, hoa quả, ngày nào cũng phải trữ sẵn nhưng cũng chẳng thấy anh ăn nhiều, trái lại cô ăn còn nhiều hơn vì sợ quá hạn.



Khi Thủy Quang trả tiền thì từ phía sau, có người đã đưa tiền cho ông chủ trước.



“Haizz… không cần.” Thủy Quang từ chối.



“Không sao.” Anh ậm ừ một câu trong cổ họng, đặt tiền lên mặt quầy bằng kính.



Ông chủ do dự nói: “Cậu muốn trả tiền giúp cô ấy phải không?”



“Đúng, không cần trả lại.”



“Anh… không cần đâu...” Thủy Quang chau mày, không biết phải làm thế nào để ứng phó với những chuyện kiểu này, cô đưa tay ra tự trả tiền thì bị Chương Tranh Lam tóm lấy. “Không sao đâu.” Anh cố làm ra vẻ tự nhiên, nói: “Tiện thì trả luôn.”



Tuy đột ngột nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Thủy Quang rút tay ra, mặt không biểu cảm, thầm nghĩ, anh muốn trả thì cứ trả đi. Cô cầm mì, miễn cưỡng cười cười với ông chủ rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Thủy Quang cảm thấy không tài nào hiểu nổi, người này trông có vẻ nghiêm túc, đứng đắn nhưng lại… rất cố chấp. Việc co kéo của hai người lúc này lại khiến người qua đường chú ý, Thủy Quang muốn kéo tay anh ra. “Anh buông tay ra trước đã.”



“Vậy em nấu mì cho anh ăn.”



“Anh…” Thủy Quang bất lực. Đối với người cố ý muốn bám riết, ngoài việc đánh ngất anh ta, cô chẳng còn cách nào khác, cho nên khi Chương Tranh Lam bị một chiêu thức khéo léo quật ngã, anh thực sự không thể nào tin nổi, chỉ biết há hốc miệng nhìn trời rồi bật cười.



Thủy Quang đã đi vào trong tòa nhà, Chương Tranh Lam ngồi dậy, quay đầu nhìn bóng lưng của cô, nói với theo: “Thủy Quang, em có phải là con gái không hả?” Lời này nếu nghe thật kỹ lại thấy hàm chứa sự dịu dàng và chiều chuộng.



Bước chân Thủy Quang hơi khựng lại, sau đó cô đi lên lầu.



Vừa rồi khi ngã xuống, Chương Tranh Lam không cảm thấy gì nhưng bây giờ lại thấy hơi đau, đặc biệt là vùng thắt lưng, anh đứng dậy xoa xoa, thầm nghĩ, cô thật sự nỡ ra tay à? Anh khom người nhặt gói mì treo bị văng ra khỏi túi rơi dưới đất, đi đến ngồi xuống bồn hoa nhỏ ở bên cạnh, lười nhác châm điếu thuốc.



Trời dần tối, anh ngẩng đầu nhìn thấy một tầng trong tòa nhà kia đã sáng đèn, anh ngẫm nghĩ rồi lại bật cười, đưa tay xoa xoa mặt, nghiêng đầu nhìn túi nilon bên cạnh, không biết có phải hôm nay cô sẽ nhịn ăn tối luôn không.



Cảm xúc của Thủy Quang bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho xáo động, sau khi vào nhà, cô ngồi xuống sô pha, và nghĩ đến người đó. Trong lòng ít nhiều có chút lúng túng. Anh và cô đã phát sinh quan hệ, thân là con gái, có lạnh nhạt hơn nữa hay cố gắng giả vờ ngốc nghếch hơn nữa thì cũng không thể thật sự quên được những chuyện như thế



Thủy Quang không ngốc, thái độ của người đó rất rõ ràng, nhưng mà thích một ai đó… Có người có thể vì tình dục hoặc chỉ có duyên gặp mặt mấy lần mà đã thích một người?



Khi tiếng chuông cửa vang lên, Thủy Quang đoán chắc chắn là anh, bất giác khẽ chau mày. Tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, cô đứng dậy đi đến bên cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo., là một người lạ. Cô do dự mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



“Tôi đến giao hàng.” Anh chàng đó đưa cho cô một túi đồ ăn gồm ba món ăn một món canh được đóng gói cẩn thận.



Thủy Quang không nhận. “Tôi không đặt đồ ăn bên ngoài.”



“Có người đặt, đã trả tiền rồi. Cô cầm lấy đi, tôi còn phải đi giao đơn hàng khác nữa.”



Thủy Quang đành nhận túi đồ ăn rồi nhìn theo anh chàng đang vội vã chạy xuống lầu. Cô đứng đó một lát, sau khi vào nhà liền đặt chiếc túi đó lên bàn ăn, không kìm được khẽ lắc đầu. “Chương Tranh Lam, rốt cuộc anh muốn thế nào?”