Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 15 : Đạo cao một thước ma cao một trượng
Ngày đăng: 18:47 18/04/20
Có nhân viên đi đến bảo Thủy Quang vào studio. Thủy Quang vừa định đi thì phía sau có người kéo kéo tay áo của cô, mặc dù rất kín đáo nhưng vẫn đủ để thu hút sự chú ý của cô. Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Chương Tranh Lam đang chăm chú nhìn cô, sau đó anh cười cười, thả tay ra, bình thản nói: "Đi đi, đừng căng thẳng, cứ coi như chụp ảnh bình thường thôi."
Thủy Quang cảm thấy giọng nói của anh quá thân thiết. Những người xung quanh cũng đã nhìn sang họ, cô định mặc kệ anh nhưng nếu không lên tiếng càng khiến người ta chú ý, liền ậm ừ "vâng" một tiếng.
Lúc này có một người đi vào phòng hóa trang, bước chân vội vàng, thần thái hăng hái, nhìn thấy Chương Tranh Lam liền tươi cười đi đến. "Chương Tổng, xin lỗi vì đã để anh phải đợi lâu."
Chương Tranh Lam quay sang nhìn người mới đến, đối phương còn cách anh một đoạn đã duỗi tay về phía anh. "Hôm nay, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?"
Chương Tranh Lam bắt tay người đó, lười nhác cười, nói: "Công ty có ảnh mới chụp ở chỗ ông, tôi đến xem sao."
"Ha ha, chuyện nhỏ thế này mà ông chủ lớn như anh cũng tận tâm tận lực quá." Đối phương vỗ vỗ vai anh, chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Người đàn ông trung niên có vẻ mặt rạng rỡ này chính là ông chủ của công ty nhiếp ảnh, các nhân viên có mặt đều chào ông ta là "Lệ Tổng".
Lệ Tổng nói: "Đây là Chương Tổng, ông chủ của GIT, thần nhân của giới IT. Ảnh của anh ấy phải dốc sức chụp cho tôi."
Chương Tranh Lam lắc đầu, nói: "Được rồi mà."
Lệ Tổng cười rồi tỏ ý muốn dẫn anh đi lên phòng làm việc ở tầng trên nói chuyện, Chương Tranh Lam nói đợi một lát rồi quay sang nói với Thủy Quang: "Anh đi nói chuyện với Lệ Tổng, lát nữa sẽ quay lại." Anh nói xong, gật đầu với La Trí đang đứng bên cạnh cô, sau đó đi ra ngoài.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng hóa trang, Lệ Tổng không kìm được liền nói đùa: "Sao nào? Chương Tổng, vừa nãy là báo cáo hành tung với bà xã anh à?"
Đây có phải là tin tức lớn không thì chưa biết nhưng đối với Tiêu Thủy Quang mà nói, đây thực sự là chuyện phiền phức.
Còn Chương Tranh Lam thì sao? Anh ngồi trên xe hút một điếu thuốc rồi mới nổ máy, về công ty. Trên đường đi, anh nghe một bài hát hát êm dịu: “Hold my hand anh I’’ll take you there…”, khóe miệng anh hơi nhếch lên, thấp giọng nói: “Tiêu Thủy Quang, phẩm vị của em rất được, anh rất thích.”
Tiêu Thủy Quang chụp ảnh xong đi ra, liền nhìn thấy người đứng bên cạnh chiếc xe phía bên kia đường. Anh không còn mặc chiếc áo vest sẫm màu mà chỉ mặc sơ mi trắng, làm tôn lên vóc dáng cao ráo, mái tóc chải ra phía sau để lộ khuôn mặt anh tuấn, anh nhìn chăm chú sang phía bên này, thấy cô đi ra liền cười cười.
Hoàn cảnh này giống như là hai người đã hẹn nhau ở đây, không gặp không về.
Thủy Quang chỉ lắc lắc đầu, cất bước đi về phía bến xe buýt. Đương nhiên, cô cũng biết không thể dễ dàng thoát khỏi. Rất mau chóng, từ phía sau truyền đến tiếng gọi: “ Tiêu Thủy Quang!” Anh đã băng qua đường và chạy theo cô. “Anh đi xe buýt cùng em.’’
Thủy Quang mặc kệ anh. Anh cũng không nói chuyện nữa, rất an phận, cứ đi theo như vậy.
Một trước một sau, người đàn ông anh tuấn đi cùng cô gái tóc ngắn, trong mắt người ngoài đây chính là một cặp tình nhân tĩnh lặng tuyệt vời, nhưng hai đương sự thì lại ôm những tâm tư không hề bình lặng.
Khi đến bến xe buýt, anh cười, hỏi: “Chúng ta đi xe số mấy?”
Cô không trả lời, cũng không nhìn anh. Anh cũng chẳng bận tâm, chỉ đứng bên cạnh, hỏi: “Em về thẳng nhà sao? Có muốn ăn cơm trước không?”
Thủy Quang đã cười, nhưng là nụ cười đắng chát. Vừa rồi cô chỉ luôn cúi đầu, lúc này mới ngước lên, lạnh nhạt nhìn anh một cái. “Rốt cục phải thế nào anh mới buông tha cho tôi?” Trong giọng điệu của cô có sự bất lực và mệt mỏi, đúng vậy, cô cảm thấy rất mệt, công việc chưa ổn định, mục tiêu sống mờ mịt, vết thương lòng chưa từng khép miệng…còn cả người đứng trước mặt cô lúc này nữa.