Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 30 : Lời hứa

Ngày đăng: 18:47 18/04/20


Bộ phim họ xem có tên là Lời hứa, kể về một cặp trai gái thời niên thiếu thề non hẹn biển, nhưng đền khi trưởng thành, vì chuyện học hành và một vài nguyên nhân khác mà phải xa nhau mãi mãi. Giữa phim, hai người gặp nhau trong một quán cà phê, thời khắc đó thật ngọt ngào nhưng ngắn ngủi. Sau đó, nam chính vì sự nghiệp mà chia tay với cô ấy, lấy tiểu thư nhà giàu rồi trở thành người thừa kế doanh nghiệp.



Sau này, nữ chính nằm viện vì một căn bệnh di truyền từ mẹ, mà mẹ cô không sống qua được tuổi ba mươi lăm. Từ nhỏ, cô bé đã biết về căn bệnh của mình, cũng biết cô vĩnh viễn không thể có cuộc sống của người bình thường, đương nhiên, bao gồm cả tình yêu, cho nên cô nói với chính mình, anh không cần cô là điều rất bình thường, chẳng có gì đáng để đau lòng, không được khóc, cũng không cần khóc…



Trong bệnh viện, khi cô lấy tất cả tiền tiết kiệm của mình ra trả viện phí, bác sĩ nói đã có người trả toàn bộ chi phí điều trị cho cô rồi. Cô hỏi là ai, bởi người bố già cả của cô chẳng có bao nhiêu tiền, hơn nữa cô cũng không cho bố biết bệnh của mình đã nghiêm trọng đến mức cần nằm viện. Nhưng câu trả lời của bác sĩ là đối phương dùng tên nặc danh nên không biết được.



Trong khoảng thời gian nằm viện, nữ chính vẫn luôn nhớ lại thời niên thiếu, từng chút từng chút một…



Anh nói anh sẽ bảo vệ cô, sẽ đi cùng cô, còn nói phải kiếm tiền để chữa bệnh cho cô… Đến cuối cùng, những lời hứa đó hóa ra chỉ là lời nói dối của thời niên thiếu.



Còn lúc đó, nam chính đang nói từng câu từng chữ với tiểu thư nhà giàu kia: “Anh sẽ không đi thăm cô ấy… Anh chỉ cần thật nhiều, thật nhiều tiền.”   Die nda nl equ ydo n



Thủy Quang xem đến đây chỉ cảm thấy buồn cười, tự tưởng rằng mình vĩ đại nhưng thật ra lại là rất ích kỷ, có phải không? Cô nhìn màn hình trước mặt, không biết từ lúc nào tròng mắt đã ươn ướt, lặng lẽ xem màn kịch kia tiếp diễn.



Lúc đầu Chương Tranh Lam chỉ biết đây là một bộ phim tình cảm, không rõ nội dung thế nào. Trong ánh sáng mờ tối, anh nhìn thấy cô rơi lệ, nếu biết bộ phim này sẽ làm cô khóc, anh sẽ không đưa cô đi xem, ít nhất không phải bây giờ.



Trầm mặc một hồi, anh nghiêng người, cố gắng để không chắn mất tầm nhìn của cô, khẽ hôn lên môi cô. Thủy Quang đang lơ đễnh nên không hề bị nụ hôn như có như không kia làm cho kinh động.



Chương Tranh Lam dùng đầu lưỡi liếm lên bờ môi mềm mại của cô. Thủy Quang khẽ run rẩy nhưng tư duy của cô vẫn mông lung, Đầu lưỡi của anh đã thừa thế thâm nhập vào bên trong bờ môi hơi hé ra của cô. Thủy Quang “a” một tiếng, bất giác chau mày, khi tinh thần tỉnh táo trở lại, âm thanh sắp thốt ra khỏi miệng kia đã bị đẩy ngược vào trong rồi. Chương Tranh Lam ôm cô chặt hơn. Thủy Quang không thể đẩy ra, bực bội, xấu hổ cắn vào lưỡi anh. Chương Tranh Lam bị đau nhưng chỉ cười, lùi ra rồi lại hôn…



Trước đó anh chỉ muốn đùa cô một chút nhưng bây giờ lại bị đùa lại, liền cảm thấy những chuyện như thế này không thể làm một cách tùy tiện, bởi nó quá dễ bị nghiện.



Cho đến lúc Thủy Quang bực bội đẩy người phía trước ra, hộp bắp rang bơ đang đặt trên đùi cô liền rơi xuống đât. “Anh đủ chưa?” Dù tức giận hơn nữ thì giọng nói của Thủy Quang cũng không lớn lắm, nhưng có thể nghe ra được chút lửa giận trong đó.



Họ ngồi ở hàng ghế gần cuối, xung quanh không có nhiều người, không gian lại tối nên không có ai chú ý đến.




“Ấy, không thể nói như vậy nhé đồng chí Tiêu Thủy Quang!” Chương Tranh Lam cười, duỗi tay ra nghịch tóc mái của cô. “Chuyện gì anh cũng làm đến mức tốt nhất có thể, trước nay không bao giờ bỏ dở giữa chừng.”



Thủy Quang đẩy tay anh ra, thở dài. “Anh không thể nói chuyện nghiêm chỉnh à?”



Chương Tranh Lam mỉm cười. “Chẳng có cách nào, lúc nào anh cũng muốn chạm vào em.”



Trong lời này có ẩn ý, Thủy Quang mím môi rồi nói: “Em lên trên đây.”



Chương Tranh Lam túm lấy tay cô. “Ấy, anh sai rồi, anh sai rồi!” Thủy Quang nhẹ nhàng lật tay thoát ra, người kia không hề kinh ngạc, chỉ cười rồi nói: “Này, tốt xấu gì cũng phải cho bạn trai phu xe là anh đây một nụ hôn tạm biệt chứ?”



“Chẳng phải anh đã hôn rồi sao!” Người đã xuống xe không hề quay đầu lại.



Chương Tranh Lam chống một tay lên khung cửa sổ bên ghế phụ, nhìn theo bóng lưng đẹp đẽ kia, nụ cười càng lúc càng tươi, cuối cùng không kìm được hét với ra một câu: “Tiêu ta, ngày mai gặp, anh đợi nụ hôn ngày mai của em đấy!”



Bước chân Thủy Quang hơi dừng lại, mặt ửng hồng, thầm mắng mình: “Mình đúng là đồ con heo!”



Heo Thủy Quang về đến nhà thì thấy La Trí đã về rồi. La Trí vừa thấy cô liền hỏi: “Sao mặt em lại đỏ ửng như vậy?” Thủy Quang chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại. La Trí đưa tay đỡ gáy. “Ui chao, giận dỗi thế này… đã mấy năm rồi không thấy nhỉ?”



Khi còn nhỏ, Thủy Quang luôn được khen là ôn hòa nhã nhặn, tri thư đạt lễ nhưng cũng thường xuyên cáu giận, nên Cảnh Lam thường nói, khi không giận dỗi Quang Nhi ngoan nhất, nhưng khi nổi giận thì nha đầu này lại khó an ủi nhất.



Thủy Quang vừa vào phòng liền nằm bò lên giường, buồn bã hồi lâu, khi quơ tay liền chạm phải một tờ giấy dưới gối.



“Vu Cảnh Lam… Khi anh ấy nói những lời đó, hình như em đã thật sự quên anh.”