Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 31 : Hai người có tình bên nhau vui vẻ (1)
Ngày đăng: 18:47 18/04/20
Cô ấy lại là bạn gái của ai đó kia à? Đây là câu Thủy Quang nghe thấy nhiều nhất sau khi đi làm vào hôm sau. “Cô ấy” chính là chỉ Thủy Quang, còn “ai đó” đương nhiên là Chương Tranh Lam – Chương Tổng, người mà trong giới IT chẳng có mấy người không biết.
Thủy Quang ngồi trước máy tính tập trung làm việc, cho đến khi di động trên bàn đổ chuông, chính là “ai đó kia”. Cô bắt máy, giọng nói của đối phương mang theo ý cười: “Đang làm gì vậy?”
“Nghe điện thoại của anh.”
Người ở đầu máy bên kia cười thành tiếng. “Thủy Quang, có thể hôm nay không gặp nhau được rồi, anh phải ra tỉnh ngoài một chuyến, sáng mai mới về được.”
Thủy Quang khẽ “ừm” một tiếng.
Chương Tranh Lam cảm thấy bị tổn thương. “Em không an ủi anh một chút sao? Sau đó dùng dằng với ta cả nửa ngày mới lưu luyến từ biệt, người không biết còn tưởng rằng lão đại này phải đi nghĩa vụ quân sự. Thủy Quang chẳng biết phải nói gì, trước khi dập máy anh còn nói một câu: “Em chờ anh nhé” khiến cô không kìm được bật cười.
Die nda nl equ ydo n
Chương Tranh Lam quay lại xe. Nguyễn Kỳ trước đó còn nằm bò lên cửa xe nhìn ông chủ gọi điện thoại, lúc này hiếu kỳ hỏi: “Sếp gọi điện cho ai mà lại cười tươi rói thế này?”
“Cậu muốn biết?”
“Muốn, muốn!”
Chương Tổng nói: “Một dự án đơn giản như thế này mà làm đến mức tôi phải xuất mã, còn có tâm tư hóng chuyện riêng của tôi?”
Nguyễn Kỳ lặng lẽ cúi đầu tỏ vẻ hổ thẹn. Đại Quốc ở ghế sau cười đưa thuốc cho Chương Tranh Lam nhưng anh lại xua xua tay. “Đang cai thuốc.”
Đại Quốc và Nguyễn Kỳ cùng kinh ngạc “hả” một tiếng, Đại Quốc lên tiếng trước: “Đang yên đang lành sao anh lại muốn cai thuốc?”
Chương Tranh Lam thở phào, sau đó kéo tay cô đi về phía chiếc xe đang đỗ ở bên kia đường, vừa đi vừa nói: “Em thật sự sắp dọa chết anh rồi! Khi quay về nhà em thì không thấy em đâu, xuống lầu gặp được chủ nhà của bọn em ở tầng một thì nghe nói em khuyên giải vợ chồng nhà người ta cãi nhau nên bị đưa đến đồn cảnh sát rồi. Tên đốn mạt nào đưa em đi? Anh nhất định phải bảo lãnh đạo của hắn cho hắn từ chức! Còn nữa, đang yên đang lành em lại đi khuyên giải đánh chửi nhau gì chứ, ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào? Sau này người ta đánh nhau em cứ mặc kệ, biết chưa?”
“… Anh lôi thôi quá đấy.” Lời này không hề có ý than vãn, càng không có vẻ thân mật, nhõng nhẽo.
Chương Tranh Lam buồn rầu. Anh nhớ cô cả ngày trời, quay về lại nghe được tin “cô gái ở tầng ba vì can ngăn vợ chồng nhà người ta đánh nhau nên bị đưa đến đồn cảnh sát”, thật sự lúc đó anh vô cùng sợ hãi.
Chương lão đại bị chê là “lôi thôi”, sau khi lên xe liền tóm lấy tay cô, áp lên chỗ trái tim mình. “Em sờ thử xem, tim anh bây giờ vẫn còn đập đến một trăm hai mươi nhịp một phút đây này!”
Thủy Quang lại cảm thấy nhịp đập rộn ràng dưới lòng bàn tay khiến cô có chút hỗn loạn, liền rút tay ra, nói: “Chẳng phải anh nói mai mới về sao?”
“Nhớ em mà.” Nói xong thì có tiếng “ùng ục” từ dạ dày truyền ra. “Hứ, anh còn chưa ăn cơm nữa.”
Thủy Quang bất giác mỉm cười, nói: “Em cũng chưa ăn, có muốn đi ăn mì không?”
“Mì? Được đấy.” Chương Tranh Lam vui vẻ. “Anh nói cho em biết nhé, thực ra thứ anh thích ăn nhất chính là mì, ví dụ mì kéo, mì cắt, mì xào…”
Cả đoạn đường chỉ nói về mì, Thủy Quang đưa tay chống lên trán.
Hai người đi đến một cửa hàng không lớn lắm nhưng được bài trí rất độc đáo. Quanh chỗ này có một dãy nhiều quán ăn, thời điểm này gần như không còn chỗ đỗ xe, Thủy Quang xuống xe trước cửa quán mì, sau khi đóng cửa lại mới cúi người, nói với người trong xe: “Em vào trong gọi đồ trước.”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Em đúng là vô lương tâm, không đi cùng với anh.” Thấy cô quay người đi, anh lập tức nói với theo: “Em còn chưa hỏi anh muốn ăn gì mà?”
Thủy Quang chẳng thèm quay đầu lại, nói: “Chẳng phải anh nói mì gì cũng muốn ăn sao?”
Chương Tranh Lam nằm bò lên vô lăng cười rũ rượi, cuối cùng khởi động xe đi tìm chỗ đỗ. Khi anh đỗ xe xong, huýt sáo đi xuống liền bị một người vỗ vai từ phía sau, quay đầu thì nhận ra là bạn học cũ Châu Kiến Minh. Châu Kiến Minh cười híp mắt, nói: “Tôi đã nói chiếc xe vừa rồi trông quen mà! Ông chủ Chương, cũng đến đây ăn tối à?”