Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 14 : Dã tâm

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Thiên Vũ đưa An lên xe về khách sạn, cả người cô lạnh ngắt, môi tím tái và run như cầy sấy. Anh ôm cô trong ngực, choàng áo phao cho cô, trong mắt xẹt qua tia đau lòng, nhưng rất nhanh biến mất. An lạnh cóng, chân tê cứng, Thiên Vũ bồng An lên phòng, mở máy sưởi. Anh đặt cô nằm lên giường, nhờ tạp vụ thay bộ đồ ẩm ướt trên người cô, sau đó gọi phần cháo hạt sen cho An. Đầu cô đau và choáng, người mệt lả, khó chịu, nhưng vẫn cố ngồi ăn cháo. Thiên Vũ ngồi xổm xuống sàn, ngước nhìn An đang ngồi ăn trên ghế.



- Em ở một mình ổn không?



- Hihi, em không sao, ăn cháo nóng vô nhẹ cả người nè.



- Ừ! Anh ra ngoài giải quyết chút chuyện, khóa phòng cẩn thận, đừng chờ anh.



An hơi bị nổi da gà, thà hắn cứ như trước kia, chứ ngọt ngào quá sợ thật à. Trong phòng này diễn cho ai coi? Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh ta, đã cứu mình kịp thời tận hai lần. Nợ ân tình này, bao giờ em trả được. Thiên Vũ đứng lên, xoay người bước đi



- Thiên Vũ! Cảm ơn anh! Đi cẩn thận.



Người đàn ông thường ngày lạnh nhạt, nghe câu nói quan tâm từ ai kia, lòng bỗng vui lạ. Miệng nhếch lên độ cong hài lòng.



Trong căn nhà gỗ xập xệ ở khu heo hút, hai người đàn ông trung tuổi bị bắt trói, quì dưới đất. Thiên Vũ ngồi trên ghế gỗ, chân bắt chéo nhìn bọn người kia.



- Nói! Đồng bọn băng cướp Rừng Xanh năm xưa giờ ở đâu?



- Mày là thằng nào? Đã biết băng cướp Rừng Xanh còn dám bắt tụi tao?



- Chỉ là những lão già yếu còn mạnh miệng.




- Nhưng đứa trẻ ông giết là em ruột của tôi, không phải con của lão già kia. Người làm công đó là ba tôi, ông hiểu không?



- Sao? Cậu là con của người thanh niên đó. Tôi...tôi xin lỗi...



- Hahahaha! Nếu xin lỗi giải quyết được vấn đề, thì cần chẳng ai sợ quả báo cả. Hahahha. Nói, những tên còn lại ở đâu? Đừng thử sự kiên nhẫn của tôi. Hậu quả, gia đình ông lãnh.



- Họ ở trong thành phố Hà Nội, tôi chỉ biết có vậy thôi. Làm ơn tha cho gia đình tôi.



Gương mặt trầm ngâm, ánh mắt u tối, sâu không thấy đáy, hai tay đút túi quần, Vũ từ từ tiến lại, ngồi một chân trên đất, nắm cằm lão già nâng lên:



- Tốt nhất là ông nói thật.



Thiên Vũ đứng lên, xoay người đi ra ngoài. Dạ long đưa cho Vũ gói khăn giấy ướt, hắn lau tay, quăng tại chỗ, quay qua nhìn Dạ Long, Dạ Long gật đầu đi vô trong. Còn Thiên Vũ ung dung bước ra, để lại phía sau là những tiếng thét đau đớn, ghê rợn vang vọng giữa núi rừng. 30 phút sau, trước cửa bệnh viện huyện, hai bao tải được thảy xuống, hai ông già bị cắt đứt gân tay, gân chân, ống xương tay chân bị dập nát, trên người là nhiều vết chém sâu, máu đầm đìa. Các bác sĩ kinh ngạc, ai lại nhẫn tâm ra tay tàn ác với người già như thế.



Thiên Vũ về khách sạn, vô ngay phòng tắm, mùi tanh của máu thật kinh khủng, anh không muốn An ngửi thấy mùi này. Sau khi tắm mát sạch sẽ, anh mới chú ý, sao Thiên An ngủ say vậy, hay sợ anh quá giả bộ ngủ. Lại giường xem, gương mặt cô gái phím hồng, nhưng mồ hôi đầm đìa, bệt cả tóc. Quái, trời lạnh như thế lại đổ mồ hôi. Mở mền ra, cả người An ướt sủng, quần áo bết vào, và nóng phừng phừng. Vũ cau mặt "sốt cao rồi". Lập tức, anh tìm xung quanh cái thau nhỏ, không có, nên gọi tiếp tân mượn thau. Phục vụ phòng đưa lên một thố thủy tinh, loại thố đựng súp. Vũ trợn mắt nhìn, anh phục vụ ái ngại.



- Dạ thưa anh, do trời tối, mà resort chỉ toàn có thau dùng lau dọn nên không được sạch. Đây là thố trong kho, chưa sử dụng nên rất sạch ạ.



Vũ bực mình, cầm thố thủy tinh vô phòng. Anh mang vô phòng tắm, pha nước ấm, mang ra để đầu giường. Anh ngồi bên giường, nhìn người con gái đang nóng hổi, mặt trắng bệch kia. Ánh mắt anh ôn nhu, có vài phần suy nghĩ. Xong quyết định cởi đồ của Thiên An. Ngón tay to dài cởi nút tới đâu, mắt người đàn ông tối dần đến đó. Hàng nút bung ra, đôi nét thanh xuân ẩn hiện dưới chiếc áo lót ren trắng mỏng, bởi mồ hôi mà dính sát vào da thịt. Trên làm da trắng mịn, hai hạt anh đào nhấp nhô sau lớp vải mỏng tang, làm hô hấp của người đàn ông ngưng trọng, yết hầu khô khốc lên xuống liên hồi.