Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần
Chương 15 : Lần đầu (18+)
Ngày đăng: 11:33 18/04/20
Ánh đèn trong phòng ngủ ấm áp dìu dịu, màu vàng nhạt tôn thêm sự quý phái sang trọng. Trên giường, Thiên An suy yếu vùi mình trên đó, mái tóc ẩm ướt bết vào người, gương mặt nhợt nhạt làm người khác đau lòng, tì cằm lên gối, hai mắt nhắm lại run run, làn mi cong dài in hình trên sống mũi cao thẳng. An ngủ không yên giấc, mắt đảo liên hồi.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, Thiên An chỉ cảm thấy toàn thần mềm nhũn, yếu ớt nằm nghiêng. Người đàn ông đặt thố nước ấm sang một bên, trong ánh sáng lung linh, khuôn mặt của anh hai càng hiện ra rõ ràng, cô vô lực, muốn làm nũng, muốn được anh hai chăm sóc, nhưng chỉ nằm đó và mộng mị. Cô nằm đó, cơ thể lạnh run, mồ hôi rịn ra ngày càng nhiều. Thiên Vũ cởi áo lau khô cho cô, thế là toàn bộ cảnh xuân đẹp nhất của đời con gái lộ ra trước mắt anh. Trong phòng đầy ánh sáng, nhưng hình ảnh lại đen tối. Sự tiếp xúc thân mật làm Thiên Vũ rung động, trong người dâng lên cổ áp bức. Nhưng anh cố gạt qua, tay sờ vầng trán nóng hổi của An, dứt khoát cởi hẳn áo, và quần ngủ lụa An đang mặc, sau đó dùng khăn nhúng nước ấm lau mát cho cô.
Khăn lau tới đâu, An đều kêu "lạnh" và rùng mình tới đó. Bất chợt, An rơi vào vòng ôm của ai kia, nghe nhịp tim trầm ổn, người đang lạnh run được dung hòa bởi cơ thể ấm nóng, An theo bản năng vòng tay ôm khối ấm áp kia, thật chặt. Dù Vũ vẫn đang mặc áo, nhưng lớp áo lụa không đủ che đi sự cọ sát mềm mại, nhấp nhô uyển chuyển của cô, người Vũ đông cứng, càng nóng phừng phừng, nóng hơn cả cơ thể đang sốt của An. Cuối cùng, Thiên Vũ cũng không thể thờ ơ. Anh tự nhận mình có năng lực khống chế rất cao, nhưng năm lần bảy lượt, anh đều vì cô gái này đánh mất nó.
Sự dựa dẫm của cô gái bé bỏng làm tinh thần anh phấn chấn vì bản năng che chở của phái mạnh. Hơi thở rất nhẹ rất mỏng manh của An phả vào cổ anh, đây là nơi khá nhạy cảm của phần lớn đàn ông, bao xúc cảm kiềm nén được phóng thích. Bản năng trỗi dậy mạnh mẽ, Vũ cúi xuống, hôn lên cánh môi đỏ mọng vì sốt, thật mềm mại. Nụ hôn tham lam, vấn vít, muốn cạy môi cô ra để khuất đảo bên trong, hút hết mật ngọt thanh xuân. Thiên An chỉ có thể "uhm", tiếng nỉ non, mềm yếu càng thêm dụ hoặc. Tiếng "uhm" chống cự, nhưng lại thành ra tiếng làm nũng, làm sụp đổ hoàn toàn lý trí của Thiên Vũ. Anh quên mất Thiên An đang bệnh, cô chỉ mới 18 tuổi. Việc làm này thật độc ác và đáng xấu hổ, nhưng bản năng gốc đã xóa tất cả, anh chỉ biết anh đang muốn cô, muốn trọn vẹn.
Dục vọng thôi thúc Thiên Vũ cởi đi y phục của mình, từng ngón tay thon dài nổi rõ khớp xương, nhẹ nhàng vuốt ve vào da thịt mềm mại của Thiên An. Vừa bước qua tuổi 18, chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông, nên từng ngón tay anh chạm tới đâu, cả người An tê dại, như bị điện giựt. Cô rất muốn mở mắt nhưng không tài nào mở nổi, đôi bàn tay đưa lên muốn đẩy tên kia ra, nhưng sức lực yếu ớt, cư nhiên như đang sờ mó vào vòm ngực to rộng, càng kích thích Thiên Vũ ham muốn nhiều hơn. Anh cúi xuống, hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi, lướt qua khóe mi run run, tới chóp mũi cao thẳng, gò má ửng hồng, và dừng lại nơi cánh môi non mềm, nóng bỏng, khẽ ngậm mút nhẹ rồi thả ra, rất dịu dàng và trân quí. An có cảm giác thật lạ lẫm, vừa hơi ngứa xen lẫn thích thú. Cơ thể dần cảm thấy nóng dần lên. Nụ hôn mê đắm trượt xuống cổ, dừng lại nơi vun đầy, trên nụ hồng e ấp. Anh dùng lưỡi, chạm nhẹ khẽ đung đưa một bên, bên kia thì dùng từng đầu ngón tay xoa nhẹ nụ anh đào, tất cả kích thích truyền đến đại não của An một cách cực hạn, khiến hai nụ anh đào thẳng đứng như gọi mời. Thiên Vũ tiếp tục dùng đôi môi mềm mại của mình in dấu trên vùng bụng phẳng lì, không ngấn mỡ. Không hề ngại ngùng, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng thăm dò, rồi tiến vào nơi tư mật nhất của cô gái, vị trí mẫn cảm được khai phá, An không tự chủ co rút, cuộn người như hình bào thai, miệng cũng "uhm, ah" phát ra tiếng rên yêu kiều nhất thế gian.
Mắt Thiên Vũ tối hẳn đi bởi sắc màu dục vọng, hương vị của cô quá ngọt ngào, mùi thơm thanh khiết của thiếu nữ và thân hình đầy xuân sắc kia, tất cả kết hợp thành thứ ma túy mạnh nhất đủ xua đi lí trí của anh. Dù biết là độc nhưng Vũ vẫn muốn thử, muốn được trầm luân vì loài hoa anh túc ấy.
Thiên An hốt hoảng mở mắt, dưới ánh đèn ngủ yếu ớt, cô mang máng nhìn thấy người đàn ông thân trần đang ngồi trên người mình, trái tim Thiên An không khỏi chấn động, đầu óc cô tuy vẫn váng vất, nhưng sâu trong nội tâm loáng thoáng có thể cảm giác được chuyện gì đang xảy ra, gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngược sáng, nhưng cô vẫn nhìn bờ môi mỏng gợi cảm lạnh lùng của anh. Cô chưa trừng trải qua chuyện chăn gối, cũng có thể nhận rõ ý đồ của anh.
Ngôn ngữ dịu dàng hóa thành nụ hôn, lan ra toàn thân cô. Động tác của anh trở nên ngày càng triền miên, không nóng lòng chiếm hữu nữa, mà là từ từ dẫn dắt cô, anh không muốn làm cô đau nữa, người con gái này đủ để anh nâng niu trong lòng, bao bọc và che chở.
Thiên An dù có kiên cường đến đâu thì trong chuyện gối chăn này chẳng qua chỉ là đứa trẻ với trình độ mẫu giáo, dần dần, cơ thể cô lại bị anh nhen nhóm lên ngọn lửa dục vọng. Nhưng cô vẫn muốn chống cự, chống lại ham muốn của chính bản thân. Nước mắt khô cạn, khuôn mặt vẫn nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền. Thiên Vũ đã nhịn tới cực hạn, hô hấp càng thêm khó khăn, anh từ từ xâm chiếm lần nữa.
- Ngoan! Cố chịu chút, anh không ngừng được.
Nước mắt An lại tuôn chảy, cô đưa tay lên miệng để không bật ra tiếng khóc. Thiên Vũ đã cố nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng càng nhẹ thì càng lâu ra. Anh quyết tâm không nhìn mặt cô nữa, chuyển động tịnh tiến nhanh hơn để tránh làm cô phải chịu đau lâu hơn nữa. Cuối cùng, cùng với tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, nơi tư mật của An cũng lấp đầy chất dịch protein ấm nóng. Vũ nằm sấp ôm chầm lấy cô, một lúc rồi đứng lên đi vào phòng tắm. An nằm trên giường, cuộn tròn tự ôm lấy người, nước mắt không ngừng rơi, mũi nghẹt, đầu choáng nặng hơn, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Thiên Vũ trở ra, thấy An nằm cuộn người, không chịu mặc đồ, anh vừa lau tóc, vừa phì cười vì nghĩ cô hờn dỗi. Lại gần, lay An, anh hốt hoảng
- Chết! Cô ấy đang bệnh!
Nhanh chóng đi thay thố nước, điện thoại xin viên thuốc hạ sốt. Tiếp tân đưa cho anh viên paracetamol, nhưng anh không thể kêu An dậy cho cô uống, đành hỏi xin viên sủi. Vũ ngậm trong miệng, rồi truyền vào môi cho An, theo phản xạ, cô đã nuốt dù chưa tỉnh. Anh tiếp tục chườm nước, lau người cho cô tới khi trời sáng hẳn.