Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 36 : Anh muốn ăn em

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Tuy Khang nói nấu cho An ăn, nhưng cô thật rất khó tin tay nghề của ông anh Vũ Khang này, nên cô đã chủ động rủ anh đi ra ngoài ăn cho chắc. Thời gian cũng nhẹ nhàng trôi qua, Vũ Khang chế tạo thuốc, khống chế hắc đạo với tên Thiên Vũ. An vẫn đi học, do thai kì hành nên cô cũng không đóng phim Em gái! Anh yêu em. An bỏ vai, Vũ Khang đã phải đền cho đoàn phim số tiền khá lớn, để An an tâm dưỡng thai. Khi bụng cô đã lớn, họ về thu xếp đồ đạc, mua vé xe khách 5 sao đi Đà Lạt. Thai cũng 8 tháng nên An không đi máy bay được.



Xe lên đến Đà Lạt tầm 6 giờ sáng, trời còn khá mờ sương. Ông Thanh và bà Hiền thức dậy khá sớm, ông đang ngồi uống trà nóng trong phòng khách, còn bà Hiền ngồi đan áo.



- Ba, mẹ! Con về rồi.



Bà Hiền nghe tiếng gọi, vội đứng lên, chạy ra sân mở cửa rào. Đang vui mừng tính ôm con gái, thấy người thanh niên phía sau đang kéo va ly về phía chỗ cửa rào, bà chợt khựng lại, quan sát không biết Khang hay Vũ để cư xử cho đúng. An nhìn thái độ của mẹ, hiểu ngay, phì cười, nắm tay mẹ kéo vô nhà, mặc cho tên kia tự đi vô sau, nhà của anh mà, khách sáo gì chứ. Ông Thanh nhìn con gái, mỉm cười trìu mến:



- Chu choa! Cháu của ông cũng lớn lắm rồi nè, ông cháu mình sắp gặp mặt nhau rồi nè. Hahaha!



- Ba! Cháu nghịch lắm, đấm đá con đau méo mặt luôn á, sau này ông cực lắm nè.



- Hahaha! Hiếu động là tốt. Không sao, cứ thảy cho ông bà. Còn con, cố mà học cho xong, đừng để dang dở, phí lắm. Mơ ước đã đi được bước đầu, thì ráng bước tiếp để hoàn thành, con nhé!



- Dạ! Con biết mà, ba khỏi lo. Hehehe!



- Con bé này, làm mẹ rồi mà cười kiểu gì thế hả?



- "Cứ để cô ấy cười, cười rất tốt cho thai phụ " Khang lên tiếng



Ông Thanh cũng như bà Hiền, nhìn Khang ngờ ngợ. An vội đứng lên, đi về phía Khang, móc tay vào khủy tay anh, đằng hắng rồi giả vờ dõng dạc tuyên bố:



- Giới thiệu với ba mẹ, đây ba của cháu cưng của ông bà, tên là Vũ Khang! Hết.



- "Vũ Khang!" hai người đồng thanh gọi tên anh, rồi trố mắt nhìn nhau, quay sang nhìn anh đầy ngạc nhiên. Khang cũng nhìn hai người với vẻ mặt bình thường, không hồ hởi như Khang, nhưng cũng không lạnh lùng như Vũ. Ông Thanh gật gù, "vậy là con An đã làm được, gom 2 chúng nó làm một, tốt rồi, tốt rồi!".



Trên đôi mắt già nua rịn ra những giọt mặn trong suốt. Ông tháo kính, kéo tay áo chậm chậm, rồi từ từ đứng lên, đi lên lầu. Lần này tới lượt An ngơ ngác nhìn theo. Bà Hiền nhìn Khang, rồi nhìn theo bóng lưng của chồng cũng sụt sùi. Bà biết, ông lên tầng áp mái, thông báo tin vui cho vợ cũ. Bà cũng cảm thấy vui, vì ít ra gần cuối đời, ông không bị dằn vặt bởi tội lỗi mình không gây ra. Bà mỉm cười, đi đến bên nắm tay An, vỗ vỗ, nhìn Khang mỉm cười, rồi cũng đi theo ôngThanh lên tầng áp mái.




- Sao anh chưa ăn, đã uống? Hại bao tử lắm đó.



- Em ăn bò được không? Ở đây có cháo hào.



- Em ăn được, ngon lắm á. Anh ăn đi.



- Ừ.



Anh mang phần cháo lại bàn, múc ăn. Có lẽ gừng và hành trong cháo sẽ giúp anh tỉnh táo hơn. Đàn ông như anh, cũng từng thử qua đàn bà, nhưng có lẽ thử cho biết, không có tình yêu nên không cảm xúc. Nên anh hầu như ăn chay trong hơn 10 năm qua. Chỉ ăn mặn lại có lần đó. Mà lần này, sự chủ động của cô đã công phá thành công sức chịu đựng của anh, anh bây giờ đang rất "đói."



Ăn cháo nóng, uống có một ly rượu vang, anh thấy người mình lạ lạ, không dập được lửa mà càng nóng hơn. An nhìn anh, thấy mặt anh phừng phừng, khó hiểu. Đâu phải lần đầu họ hôn nhau, sao hôm nay anh ấy kì vậy, hay rượu có vấn đề? Nghĩ vậy, An liền đi về quầy bếp, rót thử một ly ra uống. Khang vội ngăn lại, nhìn An với ánh mắt mờ đục.



- Em không nên uống.



- Sao vậy? Rượu có vấn đề?



- uhm



- Hả! Vậy anh có sao không? Rượu của Dạ Long đưa, cũng có vấn đề sao?



- Hừ! Chính vì là hắn, nên bây giờ anh mới có vấn đề đây.



- Là sao?



- Thiên An! Em ăn no chưa? Anh muốn "ăn" em!