Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần
Chương 37 : Nhận ra tình yêu 18+
Ngày đăng: 11:33 18/04/20
- Em…
Cô ấp úng, nhìn vào gương mặt bừng đỏ nhưng cố áp chế của anh nhất thời không biết làm sao. Cô cũng không đẩy anh ra, đáy lòng dâng lên một thứ cảm xúc mang tên "cảm động", nhớ lại hình ảnh anh vì cô mà bị đâm, vì cứu cô mà nhảy xuống hồ dù đang bị thương, hình ảnh ấy cứ không ngừng xuất hiện. Hai ngưòi đàn ông yêu cô vô điều kiện giờ khắc này đang ôm cô, trân quí như bảo vật. Hạnh phúc ấy như lan ra nhanh hơn, khuếch tán trong không khí đậm vị yêu đương
- Em sao vậy?
Vũ Khang mỉm cười nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô, nhất thời trong lòng cũng bị cảm xúc mềm mại lấp đầy. Thiên An cảm thấy cổ họng khô nóng vô cùng, muốn dứt ra lại bị anh ôm chặt, chỉ có thể cúi đầu.
- "Nhưng em mới sanh baby mà." Rốt cục cô cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Vũ Khang có chút không kiềm chế được, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu có chút sợ hãi không dám động đậy nhiều của cô, là sự thuần khiết ôn nhu, như nước ấm dịu dàng vây lấy anh, anh luôn tự hào về năng lực tự khống chế của mình rất mạnh, giờ đây lại bại dưới tay cô gái trong sáng như nước này, anh ôm lấy vóc dáng mềm mại, hạ thấp giọng, “đã 6 tháng rồi, bác sĩ bảo được”
Anh bế thốc An lên, hướng về phòng ngủ. Đặt An lên giường, anh nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh, thâm sâu:
- Nói! Anh là ai?
Cô bị anh nhìn đến trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, Thiên An đối điện với ánh nhìn chăm chú của anh, sự dịu dàng ngấm dần vào trong mắt lại mang theo chút đau lòng, lên tiếng, “Anh là… người đàn ông tình nguyện thỏa hiệp vì em, là… chồng em.”
Vũ Khang xúc động, đây là lần đầu tiên cô thừa nhận như vậy, trái tim đập rộn rã trong lồng ngực, môi anh khẽ gọi "Thiên An"
Sự e thẹn của cô gần như vò nát trái tim anh, tay khẽ nắm cằm cô, nâng mặt cô lên, giọng nói của anh phả ra hơi rượu nồng ấm:“vợ ơi, đêm nay cho anh nhé.?” Anh không muốn ép buộc cô, đêm ở Sapa đơn thuần là thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng tâm hồn cô trống rỗng, điều anh muốn chính là sự cam tâm tình nguyện.
Toàn thân Thiên An lại đông cứng, yêu cầu của anh gọn gàng dứt khoát, cũng không hề che giấu dục vọng, nhịp đập con tim cũng tăng tốc theo hơi thở của anh, cổ vũ bên tai cô. An cúi đầu không dám nhìn anh, dùng sự im lặng để ngầm đồng ý.
Anh vui sướng không kìm lòng được, cúi đầu mơn man môi An, nụ hôn mang theo đam mê sâu sắc điên cuồng quyện lấy môi cô, thân thể cao lớn thuận thế đè xuống, hoàn toàn phá bỏ khoảng cách giữa hai người.
- Bác vô thẳng vấn đề luôn. Cháu làm ơn...hic..hic...xin Thiên Vũ cho bác hai liều thuốc giải, cứu bác Lâm và Khánh Đình.
- Họ bị gì? Liên quan Thiên Vũ sao ạ?
- Bác trai và Khánh Đình bị tiêm thuốc gì đó, bác sĩ cũng bó tay. Ông ấy luôn không giữ được bình tĩnh, cứ cào cấu bản thân đến chảy máu. Còn Khánh Đình thì ngẩn ngơ, gặp ai cũng đòi lấy làm chồng. Bác biết, họ có lỗi với cháu nhiều lắm, họ đã và đang trả giá. Nhưng, bác xin cháu, họ trả vậy cũng đủ rồi. Hãy cho bác trai và con gái có cơ hội sửa sai, nha cháu.
Vừa nói, người phụ nữ vừa kéo ghế ra, quì sụp xuống chân An. Cô cũng vội vàng đẩy ghế, đỡ lấy người phụ nữ. Do vội vàng nên chai Sting dâu bị đổ lên người cô. An cũng mặc kệ, đỡ bác gái lên trước.
- Bác đứng lên đi. Nếu thực sự là anh ấy làm, cháu sẽ kêu anh ấy đưa thuốc giải.
- Thật nhé, bác....bác cảm ơn cháu. Thiên An!
An nhìn bác gái, gật gật đầu. Cô và Khánh Đình là bạn thân, cũng thường xuyên qua lại nhà của nhau. Bác gái và ông Lâm đều là người dễ tính và hào phóng, đối xử với bạn của con rất tốt. Chỉ mới một năm, mà bác ấy tiều tụy quá, lỗi của con cái, nhưng ba mẹ lại phải gánh. An cảm thấy thương cho những ai làm mẹ, cha mẹ sinh con, nhưng trời sinh tánh. Người phụ nữ thấy nước dính đầy trên áo cô, ái ngại dùng khăn giấy lau, nhưng vẫn không sạch.
- Áo cháu dơ rồi, hay để bác dẫn cháu đi mua áo khác nhé.
- Dạ không cần đâu ạ, cháu về nhà thay đồ là được. Đi lâu quá, người ấy biết thì mệt lắm.
- À, ừ! Vậy thôi bác đưa cháu về nhà.
- Dạ! Cháu tự đi cũng được. Cháu nghĩ bác không nên tới nhà cháu đâu ạ.
- Ừ! Trăm sự nhờ cháu.