Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần
Chương 38 : Bẫy chồng 18 +
Ngày đăng: 11:33 18/04/20
Tại biệt thự ven sông Sài Gòn. Một người thanh niên ngồi trên ghế xoay, mặt lạnh tanh, đằng đằng sát khí nhìn Dạ Long:
- Cậu hay lắm! Dám thuốc tôi.
- Này, lão đại! Tôi đưa nhầm chai rượu thôi mà. Mà nhờ vậy, anh được "hạnh phúc" còn gì.
- Còn nói. Đường đường là tiến sĩ hóa học, lại bị trúng chính thứ thuốc mình chế ra mà không biết, nhục không hả? Huống hồ, tôi như vầy, cần đến thứ thuốc đó sao, cậu quá xem thường tôi rồi.
Khang nói xong, đứng lên, tiến chầm chậm về Dạ Long, một tay đút túi quần, chuẩn bị rút ra gì đó. Dạ Long xanh mặt, không lẽ muốn tiêm cho mình điên loạn? Bạn bè lâu năm, có cần ác vậy không chứ.
- Lão đại, dù anh là ai nhưng tôi vẫn không cư xử tệ với anh, anh muốn tôi phát điên sao hả?
- Hahaha! Mời anh uống ly rượu thôi, sao căng vậy? Hahaha
- Anh giỡn cũng nhây đấy, làm hết hồn.
Khang vỗ vỗ lên vai Long, rồi đưa ly rượu cho Long uống. Long hoàn hồn, cầm ly uống cạn mà không hề nghi ngờ. Khang nhìn Long uống, chỉ nhếch mép cười hài lòng. Uống chưa được 2 phút, Dạ Long thấy lòng khó chịu, khô nóng. Anh ngước nhìn Khang:
- Anh...anh bỏ gì vô rượu?
- Thuốc tôi đã trúng lần trước. Không sao đâu, đi giải đi. Hahaha. Cảm giác sảng khoái lắm. Hahaha
Dạ Long nhếch mép, đáy mắt thâm trầm nhìn Khang.
- Làm sao đây, tôi...tôi không thích phụ nữ, tôi thích anh...
- Hả???? cậu....
Dạ Long tiến đến bên Khang, gương mặt bừng bừng ham muốn. Dạ Long vừa tiến tới, vừa cởi bỏ áo của mình, lộ ra cơ ngực săn chắc. Anh cảm thấy nóng, mồ hôi tứa ra ướt đẫm. Lần này, tới lượt Khang hoảng hốt, thụt lùi, đứng sau bàn làm việc. Dạ Long áp sát, dùng sức xé áo sơ mi của Khang. Hai người đàn ông vờn nhau trong phòng. Cuối cùng, họ trượt ngã sõng xoài trên giường. Đúng lúc này, An mở cửa bước vô, trợn to mắt nhìn tư thế không được bình thường kia của Khang và Long. Áo sơ mi của Khang bị phanh nút, còn Dạ Long hoàn toàn ở trần nửa thân trên, cả hai lăn lộn trên giường???
- Hai anh luyện võ sao không ra sân? Luyện trong phòng đụng đồ bể tùm lum. Giàu cũng không nên phí thế chứ....
Dạ Long: anh không luyện võ, anh luyện cái khác. Hay là em xem học hỏi cũng được.
Dạ Long quay lại nháy mắt với Khang, nhếch mép cười.
An: luyện gì mà em phải học?
Dạ Long xoay lên, tính mở miệng ra trả lời thì bất thình lình phần gáy bị đau nhói, anh xoay lại nhìn Khang thì trời đất tối xầm, Dạ Long ngã lăn ra giường, bất tỉnh. Vũ Khang bình tĩnh đứng lên, gài lại nút áo, phủi phủi bụi rồi săn tay áo lên, đi về phía An, nắm tay cô dắt ra ngoài. An đang trố mắt nhìn màn vừa rồi, "Khang đánh Dạ Long bất tỉnh. Tình cảm của họ xưa giờ rất tốt, chỉ là luyện võ thôi có cần thẳng tay vậy không? Hai ông này....thiệt là....hết nói."
- Em, em say thật mà.
Khang tà mị nhìn An, nhìn gương mặt ửng hồng của An, anh nghiêng đầu, cầm ly rượu lên xem. "Quả nhiên em bỏ thuốc anh, cô bé này, tưởng chỉ dùng rượu thêm can đảm, không ngờ em lại...., em không tự tin vào mình sao vợ....cái tên Dạ Long chết bằm, dám thuốc ta 2 ngày liên tiếp, chờ đó."
Anh đặt An nằm xuống nệm, tính mở cửa phòng đi ra lấy thuốc giải. Vừa cầm tay nắm cửa, một vòng tay bé xíu ôm chầm lấy anh từ phía sau. Người An cảm thấy khô nóng, đâu đó hạ thân co rút mãnh liệt, khao khát được yêu thương, lấp đầy. Thân người Khang mát lạnh, hương bạc hà pha hương gỗ vương vất. An cứ thế hít hà, đôi môi anh đào vô nhìn sượt tới,sượt lui trên tấm lưng rộng, kích thích giác quan người đàn ông, tạo ra thứ cảm xúc ham muốn mãnh liệt.
- "Không cần thuốc giải nữa, anh sẽ giải cho em luôn."
Anh xoay người lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh ngây dại, miệng chúm chím liếm vành môi như gọi mời. Yết hầu của Khang cũng giật lên xuống.
- Thiên An! Em có hối hận không? Dù hôm nay em không làm gì. Anh vẫn đưa thuốc giải cho em.
- Chồng! Dù anh có đưa thuốc giải hay không, thì em là vợ anh, chuyện này vẫn sẽ xảy ra. Ai lại hối hận khi yêu chồng.
Anh nở nụ cười thật tươi, liền cuối xuống hôn lên nụ hoa đang hé kia. An như nắng hạn gặp mưa, cũng nhanh chóng đáp lại nụ hôn của anh, môi lưỡi vấn vít. Cô còn cả gan tháo từng nút áo sơ mi anh đang mặc, cơ ngực săn chắc lộ ra, khiến An muốn chảy máu mũi. Cô đẩy anh ngồi lên giường, còn cô ngồi lên đùi anh, nhìn anh hoang dại. Lần này, An chủ động hôn môi anh, nụ hôn cuồng dã, si mê. Tay cô choàng lên cổ, rồi lần xuống lưng Khang, chạm phải từng vết sẹo ghê người. Tay An dừng lại, mắt cô mở to, suy nghĩ gì đó, nhưng chỉ vài giây, rồi tiếp tục hôn Khang. Trong mắt An rịn ra giọt lệ đau lòng. Những vết sẹo trên lưng anh, cô đã nghe anh kể qua chiến tích của nó, lần trước cô khóc vì thương cảm. Nhưng lần này, cô khóc vì đau lòng. Từ đầu, anh luôn quan sát An, nhìn thấy giọt nước mắt của cô, Khang cảm thấy hạnh phúc lạ, nhưng anh vẫn đẩy cô ra, vịn hai tay cô và hỏi:
- Không hối hận, tại sao em khóc?
- Em....em....vì em yêu anh. Em đau lòng vì anh phải trải qua tuổi thơ đen tối, mà đáng ra nó phải dành cho em. Cảm ơn anh đã tha thứ và bao dung vì em. Chồng à, em yêu anh....hơn những gì em biết, hơn những người em biết. Hic...hic...
- Thiên An! Anh yêu em.
Và họ lại hôn nhau, từng mảnh quần áo rơi xuống, cho hai thân thể sẵn sàng hòa vào nhau. Anh vịn eo cô, xoay cả hai người lại, đặt An nằm dưới thân, nhẹ nhàng dùng môi mình mơn man trên cơ thể thanh xuân. Từ vầng trán cao rộng, lướt nhẹ qua chóp mũi xinh xắn, dừng lại dịu êm trên cánh môi anh đào vẫn đang phả từng hơi thở chếnh choáng men rượu. Anh tiếp tục in dấu trên xương quai xanh trắng mịn, ngậm một bên nụ hồng đã thẳng đứng vì dược tình, tay khẽ khàng xoa nắn bên còn lại. Cả cơ thể An như có trăm ngàn luồng điện chạy dọc khắp cơ thể. Đã là lần thứ 3, nhưng sao lần này, cô cảm thấy khao khát, ham muốn hơn bao giờ hết. Thì ra say cũng hay, say có thể thể làm người ta thêm can đảm, như cô hôm nay, cô cam tâm tình nguyện "yêu" anh. Anh của hôm nay dịu dàng thuần thuật quá, tạo ra từng đợt khoái cảm như từng cơn sóng tắm mát cho cơ thể nóng bừng của cô.
Anh hôn xuống phần bụng vẫn còn đường Linea Nigra mờ mờ ( đường màu đen giữa bụng khi mang thai). Anh hôn rất lâu lên từng cm trên lằn đen đó với sự trân trọng, yêu thương. Dấu ấn chứng minh sự hi sinh của vợ, người đã đem cho anh thiên thần bé bỏng. Nụ hôn trượt dần xuống nơi hoa nguyệt. Anh hơi ngẩng đầu quan sát thái độ của An, anh muốn cô sẵn sàng thích ứng với mình, không phải do tình dược. Trông thấy cô vẫn đang đê mê, anh liền cúi xuống, hôn lên nơi tư mật không hề che đậy của cô. Dù vẫn đang ở trong khoái cảm, nhưng An vẫn ráng hít người lên, ngăn anh hôn vào chỗ ấy, cô cố gắng lên tiếng, tiếng nói đã khàn đục.
- Đừng anh!
- Vợ! Em sẽ thích!
- Anh là ngưòi ưa sạch sẽ, không cần làm thế đâu.
- Em chỉ cần biết miệng anh không ăn tạp. Em là ngoại lệ duy nhất anh muốn ăn, ăn tất cả những gì của em. Với anh, nó sạch hơn bất cứ gì anh ăn.
Đôi mắt nâu trầm hẳn màu dục vọng, môi cong nhẹ, anh nhướng người, tiếp tục công việc dang dở. Anh dùng lưỡi khuấy đảo hoa nguyệt, mút mát đẩy đưa, làm cô gái dưới thân thêm run rẩy.
Bàn tay An nắm chặt gra giường, cơ thể vô thức ưỡn lên, miệng "uhm...ah" trong khoái cảm. Cả cơ thể nhuộm hồng, trán vã đầy mồ, có thể thấy An đã trải qua luồng điện giật mãnh liệt như thế nào. Anh liếc ngước nhìn cô trêu chọc, quì thẳng người, từ từ tiến vào giữa hai chân cô, nhanh chóng hòa nhập vào cô. Sự tiếp xúc nóng bỏng, trơn tuột bao quanh người đàn ông, lấp đầy người phụ nữ, phóng thích cảm xúc kích tình đến cực đại. Trong căn phòng ngủ ấm áp, bóng dáng giao hoan của hai người yêu nhau in trên tường từng đợt nhấp nhô. Mùi xạ hương lan tỏa trong không gian, hòa cùng pheromone đã góp phần đưa cả hai cùng thăng hoa, trong tình dục và tình yêu.