Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần
Chương 6 : Cuộc gặp định mệnh
Ngày đăng: 11:33 18/04/20
Sau khi chia tay bạn bè, Khang và An cũng vào thành phố. Khang đi làm, còn An ở nhà ôn thi, thời gian rảnh, cô dọn dẹp nhà cửa, đi chợ nấu cơm chờ anh hai về.
Như thường lệ, hôm đó, An chờ đến gần 9 giờ mà chưa thấy anh hai về. An xuống sảnh, đi dạo dọc bờ sông chờ anh hai. Xa xa, cô nghe tiếng người la lối, nhìn lại thì thấy một nhóm người đang truy đuổi một thanh niên ăn mặc nguyên bộ đen. An tính bỏ chạy về khu căn hộ cho lành, nhưng khi nhìn kĩ lại, tên thanh niên đang bị đuổi đánh kia hình như là anh hai. "Trời, anh hai làm gì mà bị truy sát ghê vậy". An quýnh quáng, cô đi bọc đường, đón đầu tính kéo anh hai núp. Nhưng chưa kịp thì bóng đen kia đã nhảy ùm xuống sông. An hốt hoảng, vội tìm ra góc khuất cũng nhảy xuống sông, lặn dưới những dạt lục bình bơi lại chỗ người thanh niên kia. Trên bờ, đám người đuổi theo đứng lố nhố, bắn những phát súng "đoàng, đoàng" xuống dòng nước đen, tiếng súng chát chúa, vang vọng cả một vùng. Loang loáng màu đỏ tươi hòa cùng nước sông lạnh lẽo. Một tên thanh niên chạy lại, đấm mạnh vô mặt tên vừa bắn súng:
- Mày điên à? Nổ súng ở đây? Muốn gỡ lịch, hay muốn ăn đất?Hảaaaaaa....
- Dạ, tại em sợ nó trốn thoát.
- Nó trốn thì bắt lại được, công an bắt mày trốn được không? Đồ ngu!
Hắn quất cho tên cầm súng thêm mấy cái tát, mặt hầm hầm, chân đá mấy cục gạch, bực tức.
- Rút!
Cả nhóm rút đi nhanh chóng như khi chúng đến. An ôm "anh hai" trốn sau đám lục bình, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, mới nặng nề lôi "anh hai" lên bờ.
- Anh hai! Anh hai! Anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ. Anh hai....
An nhớ lại mình từng học sơ cấp cứu ở trường. Hai tay cô chấp lại ép tim, miệng thì hà hơi thổi ngạt. Cứ đếm 1,2,3 lại ấn và thổi. Trong lòng An thực sự lo sợ, sợ "anh hai" sẽ rời xa cô mãi mãi, bất giác, những giọt nước nóng hổi rơi trúng khuôn mặt điển trai nhưng lạnh ngắt của người thanh niên. Anh ta dần có cảm giác và thở được, mở mắt ra đã thấy gương mặt thanh thuần, đẫm nước mắt gần sát mặt mình, anh đang bị người con gái kia cưỡng hôn. An thấy "anh hai" mở mắt, mừng rỡ ôm chầm lấy người anh, khóc tu tu như đứa trẻ, không chú ý bộ đồ ngủ pijama trắng đang trở nên trong suốt, dính chặt vô người. Hương thơm thiếu nữ, hơi ấm từ An tỏa ra khiến Thiên Vũ nhất thời mê đắm, quên luôn mình vừa bị cô nàng này "cưỡng hôn".
Trước giờ, Thiên Vũ luôn bài xích phụ nữ, cũng bởi vì phụ nữ, ba anh mới chết thê thảm, còn bà ta nhởn nhơ sống với nhân tình. Nhưng sao cô gái này lại mang đến cho anh cảm giác ấm áp. Thiên vũ đưa tay vịn vào hai cánh tay của An, tay anh cảm thấy ướt và âm ấm, xem lại lòng bàn tay anh đầy máu. Anh vội ngồi dậy, đẩy An ra. Ánh mắt Thiên Vũ lạnh băng, tối đen, gương mặt nhợt nhạt không cảm xúc. Không nói, không rằng, anh xé ngay tay áo phía dính máu kia của cô. An hốt hoảng ngạc nhiên nhìn hành động bất ngờ của "anh hai". Trên cánh tay mảnh dẻ là vết xước khá sâu, phần thịt xung quanh bị cháy xén. Mặt Thiên Vũ đanh lại, trắng bệch như tử thần.
- Em bị ngốc, hay không biết đau? Bị thương không lo đi bệnh viện, còn lo cho người khác?
- hihi! Em không sao mà. Em lo cho anh hai chứ người khác đâu. Hihi
- Ai là anh hai? Muốn dùng tình thân để tiếp cận tôi, cách này cũng mới đó. Nhưng không thực tế, em gái!!
Thiên Vũ nghiến răng, tay nắm chặt cằm của An, buộc cô ngẩng lên nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy của anh. An đau quá, hai tay báu tay anh giựt ra, cô cố hét lên:
- Anh hai, giỡn đủ rồi. Không là em méc ba mẹ đó. Đau quá, buông em ra.
- Vẫn cứng miệng gọi anh hai? Nhìn cho kĩ, tôi không phải anh hai của em. Hôm nay, em cứu tôi một mạng, nên tôi tha cho em tội "bắt quàng làm họ, và cưỡng hôn tôi". Nên nhớ, không có lần thứ hai đâu, em gái!
Vũ đứng phắt dậy, người ướt sủng, nhưng vẫn tràn ra khí thế bức người, đôi mắt đen thâm thúy nhìn xuống An, hai tay đút túi quần quay đi, đi được mấy bước, thì đứng lại nhàn nhạt nói.
- Băng bó vết thương đi, không làm được thì đi bệnh viện.
An nhìn nét chữ rắn rỏi, tự mỉm cười. Khánh Đình mà biết anh hai có tài nấu cháo ngon như vậy, chắc sẽ thêm quyết tâm cưa đổ anh nè. Hihihi. Đôi khi, em cũng ước được là Khánh Đình, có thể thích anh....
Tại tòa cao ốc tập đoàn AK:
- Đã điều tra ra nhóm nào chưa?
- Thưa anh! Là Bảy Thẹo, thuộc nhóm Chợ Tình.
- Chỉ là tên nhãi, muốn lấy mạng tôi?
- Hắn quản lý chợ Tình cũng hơn 10 năm. Nay bị mình thâu tóm nên có lẽ không phục.
- Không phục, tôi sẽ làm cho khẩu phục, tâm cũng phải phục. Báo cho ông Liêm tới hỏi thăm hắn đi, dạo này nạn mại dâm tràn lan quá.
- Anh muốn mượn chính quyền dập hắn e là không được....
- Ai nói dập, chỉ là cho hắn biết đâu là trời, đâu là đất thôi.
- Tôi hiểu rồi.
Dạ Long quay lưng tính đi ra ngoài.
- Khoan! Điều tra giúp tôi con bé kia thường lui tới những đâu? Nguyện vọng là gì?
- Nguyện vọng? Tôi không rõ lắm.
- Xem thử thi trường đại học nào? Tính làm gì sau khi học xong?
- Cái này cũng điều tra?
- Tôi nợ em ấy một nguyện ước.
- Tôi sẽ điều tra ngay.
Dạ Long rời đi, lòng đầy rối ren. Đáng ra Thiên Vũ rất ghét phụ nữ, nhất là con gái của ông Thanh và bà Hiền. Sao anh có cảm giác Thiên Vũ có vẻ thiên vị với riêng Thiên An. Nhưng anh tin, Thiên Vũ làm việc ắt có tính toán.