Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 7 : Điều ước sinh nhật

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Hôm đó, Khang về sớm hơn thường ngày, trên tay là 2 hộp phở nóng hổi. Căn nhà vắng vẻ, Khang vội vào phòng của An, cô đang ngủ gục bên đống đề cương ôn thi đại học. Khang thở phào, cầm cuốn tập lên xem, là môn Anh Văn. Anh lắc đầu cười, lay An dậy ăn phở. Khang ra hâm lại đồ ăn, mùi phở bay khắp căn nhà, bụng của An réo inh ỏi, làm cô thức giấc.



- A! Anh hai về! Thơm quá!



- Rửa mặt đi rồi ra ăn.



- Dạ! Hihi



Họ ăn xong cũng gần 6g chiều. An nhìn đồng hồ thắc mắc



- Anh hai! Hôm nay anh về sớm hả?



- Ừ, không có việc nên về sớm.



- À, em đi học bài, anh hai đi đâu gọi em khóa cửa nha.



Một lúc sau, thấy phòng khách không động tĩnh, cứ tưởng Khang đã đi ra ngoài. An tính đi ra khóa cửa, thì thấy Khang đang ngồi ghi chép tài liệu gì đó, chắc anh làm việc. An lại dựa tường "ngắm trai", gương mặt nhìn nghiêng của Khang nhìn có nét cương ngạnh, đôi mắt thỉnh thoảng chớp lên xuống làm An cứ mơ màng. Không ngờ, đàn ông khi làm việc lại thu hút lạ thường.



- Ngắm đủ chưa? Em có bài nào không hiểu?



- À, em chỉ tính ra khóa cửa trong thôi, chứ không có hỏi bài á.



- Ừ. Mang bài ra đây anh xem.



An mang đề anh văn ra đưa Khang xem, cười hì hì.



- Anh hai, thì hiện tại tiếp diễn khác quá khứ hoàn thành tiếp diễn sao á. Sao đã hoàn thành còn tiếp diễn được.



- Hiện tại tiếp diễn dùng be+ V_ing, nhấn mạnh sự việc vẫn đang tiếp tục xảy ra. Quá khứ hoàn thành dùng had+ V3, muốn nhấn mạnh ý người nói trong ngữ cảnh lúc đó đã kết thúc. Quá khứ hoàn thành tiếp diễn có had +being+v3, sự việc đã xảy ra nhưng kết quả vẫn kéo dài đến thời điểm đang nói.



An nghệch mặt ra, dù cô cũng khá anh văn, nhưng một đống thì của tiếng anh thì xoắn não quá. Khang nhìn An, ánh mắt nhu hòa, tay xoa xoa đầu em gái.
- Thiệt á?



- Ừ. Nên đừng lo bò trắng răng nữa. Lo kiếm nguyện vọng đi.



- À, lúc trước, tui có cứu một thằng cha y hệt anh hai, nhưng tiếc cái bị khùng nặng.



Khánh Đình xém chút phun kem ra bàn.



- Khùng? Đẹp trai mà khùng sao?



- Ừa, hắn ta không cảm ơn tui cứu hắn, mà chỉ để lại tấm thẻ name card, kêu cho tui một nguyện vọng. Người gì khùng không tưởng.



- Vậy nữa á, có người thực hiện nguyện vọng mà khùng gì, chưa ước đã được rồi. Hahaha



- Còn giỡn?



- Thôi, không giỡn. Cho tui xem cái thẻ "nguyện vọng" coi.



An móc ra tấm thẻ màu đen carbon sáng bóng, đưa cho Khánh Đình. Cô nàng xem tấm thẻ chỉ biết há hốc miệng chữ O.



- Trời, tổng giám đốc tập đoàn AK mà bà kêu khùng hả? Tập đoàn này mới du nhập vào Việt Nam mấy tháng thôi, nhưng nổi tiếng lắm đó. Mà anh ta giống anh hai bà lắm hả.



- Ừ, chỉ mỗi cái mặt thôi, chứ tính tình như người ở trển xuống.hihihi



- Vậy thì để tui điều tra xem anh ta ở trển thiệt không? Nếu ở hành tinh này, thì bà được hiện thực hóa ước mơ của mình đó.



- Hahaha, để coi. Nếu hắn bình thường, tui cũng dám cua hắn để dành ngắm cũng được. Hehehe! Dù sao hắn nợ tui một nguyện vọng mà.



Tầm 7 giờ tối, An về nhà đợi anh hai, còn Khánh Đình ra bến xe Phương Trang, đón xe về Đà Lạt thăm nhà, do ngày nghỉ Tết Tây rơi vào thứ bảy nên được nghỉ bù vào thứ hai, tính ra được nghỉ tới 3 ngày nên cô tranh thủ về quê. An tiễn bạn lên xe, xong đi bộ lững thững về nhà, sẵn ngắm ngày Tết ở thành phố. Giờ kêu Grap chắc khỏi về nhà, người người đổ ra khu trung tâm xem bắn pháo bông ngày càng đông, đi bộ còn chen không nổi. Đi bộ về gần tới nhà, đường vắng vẻ, đối lập hoàn toàn với không khí náo nhiệt ngoài kia. Chân của An mỏi nhừ, cô ngồi xuống băng ghế đá ven sông nghỉ chút. Bỗng đâu có hai, ba chiếc xe máy trờ tới, rú ga inh ỏi, thấy An ngồi một mình, chúng hất mặt, ra hiệu nhau. Mặt tên nào tên ấy đanh ác, nổi màu dâm dục. An nghe tiếng rú ga hoảng sợ, tính đứng lên chạy nhưng đã bị 3 chiếc xe máy chạy vòng quanh nhốt ở giữa.