Em Gái! Anh Yêu Em - Nga Trần

Chương 8 : Làm ơn cứu em!

Ngày đăng: 11:33 18/04/20


Ba chiếc xe máy chạy vòng quanh An, rú ga inh ỏi, kèm theo là những tràng cười biến thái và man rợ. Thường ngày, bờ sông đã vắng, nay mọi người đi chơi lễ nên càng vắng hơn. An biết nếu mình manh động, phần thiệt sẽ thuộc về mình. Bọn loi nhoi này chắc cần tiền nên canh đi cướp đây, nghĩ vậy, An bèn lấy bình tĩnh nói chuyện với chúng:



- Các anh muốn gì? Rú ga ồn quá thì sao nói chuyện được.



- Ái chà chà! Cô em cũng được đó, còn bình tĩnh nói chuyện với tụi anh. Há há há.



- Em có gì hả em gái, em chiều hết 6 thằng bọn anh không? Anh sẽ nhẹ nhàng với em, bằng không đừng trách tụi anh không thương hoa tiếc ngọc. Há há há...



- 10 triệu đủ không?



- Bọn anh 6 người, 10 triệu sao chia? Chia em thì dễ hơn. Hé hé hé....



- 100 triệu.



- oh! 100 triệu cũng tạm đó cưng, vậy tụi anh sẽ nhẹ nhàng cho em lên tiên. Há....há...há



An run lập cập, cố nắm tay thành đấm giữ bình tĩnh. Bọn này đúng là miệng to hơn trống. 100 triệu chưa chắc anh hai có, mà bọn chúng còn không chịu. À, tên khùng kia chẳng phải là tổng giám đốc tập đoàn gì đó sao, hắn sẽ có nhiều tiền. Hắn tự cho mình nguyện vọng mà, đành liều một phen vậy.



- 1 tỷ.



An nắm chặt tay, nhắm mắt hét lớn, cả bọn thanh niên kia im bặt, chúng trố mắt nhìn nhau, ra tín hiệu cũng nên thử. 1 tỷ đối với bọn chúng là quá nhiều, nếu con bé này có thể cho tụi nó 1 tỷ, cũng nên thử.



- 1 tỷ đó em gái, có không hay tìm cách hoãn binh hả?
- Liệu nó có báo công an không đại ca, nghe giọng nó bình tĩnh lắm.



- Bọn nhà giàu thường rất nhát gan, chúng nó trọng bản thân, thương danh dự nên sẽ không báo đâu. Huống hồ có 5 phút, nó không tới thì tụi bây tha hồ sướng....hahaha.



4p đã trôi qua, hi vọng của An ngày càng tắt ngấm. Cô quan sát xung quanh, nếu thật sự hắn không đến, cô sẽ nhảy xuống sông. Ít ra cô cũng sẽ bơi được. Nếu bơi không xong thì chết cũng sạch sẽ hơn là bị bọn này làm bẩn đến chết. Thêm 30 giây nữa trôi qua, An đã hết hi vọng, cố nén đau đứng gần hành lang sông. Bọn du côn cứ ngó về phía đường, nên cũng không mấy chú ý đến An, cũng không nghĩ An chạy được. 5phút đến, tên cầm đầu chửi thề một tiếng, quay lại nhìn An với ánh mắt đỏ ngầu, giận dữ. Hắn lao nhanh tới chỗ An, cô hoảng sợ leo qua hành lang bờ sông, nhưng tên kia nhanh hơn nắm chân cô kéo xuống. Cả người An đập vào thanh ngang lang cang đau điếng. Thấy An đau, hắn hả hê gào thét điên loạn, mấy tên còn lại cũng cười hùa theo. Bàn tay tên cầm đầu rờ lên gương mặt sưng vù của An, rồi hắn mơn trớn xuống bờ vai của cô, "chạch, chạch..." lưỡi.



- Đẹp vậy, chơi tụi anh chi để bị đau vậy em. Giờ ngoan ngoãn làm "đệ" của anh sướng đi, nếu không là "đệ" của anh sẽ xử "em" của em đó. Há há



Khi hắn vừa kéo cả hai quần của hắn xuống thì rất nhiều tiếng động cơ ầm ầm kéo tới, đèn xe sáng rọi cả một vùng rộng lớn. Tiếng phanh xe thắng gấp, gần như ủi vào mông tên cởi quần kia. Cả 5 chiếc xe hơi màu đen vây quanh mấy tên côn đồ. Cảnh tượng như trong phim xã hội đen khi nhân vật trùm xuất hiện. Một nhóm người áo đen đi xuống từ 4 chiếc xe. Riêng chiếc BMW, chỉ có một người bước xuống, thân người cao cỡ 1m8, vẫn mặc đồ đen ôm sát người, toát ra khí chất lạnh lùng cao ngạo, nhưng không phải là Thiên Vũ. An đang bị bắt quì trên đất, ngước lên nhìn chỉ thấy đèn xe chói lóa, thân ảnh của người cao to đến che chắn, choàng cho An áo khoác da, đỡ cô đứng lên, dìu cô đi lại xe, nhưng tên giang hồ kia vừa kéo quần lên, vừa đưa tay chặn lại



- Khoan! Tiền đâu? Mày đến trễ 2 phút, phải để nó làm 2 thằng em tao sướng đã.



Dạ Long liếc nhìn hắn, rồi nhìn tới người đang ngồi trong xe gật đầu. Sau đó không nói, móc ra khẩu súng chỉa thẳng thái dương tên kia.



Tên cầm đầu dù sao cũng là giang hồ cắc ké, chỉ giỏi cướp bóc, trộm cắp. Nay bị khẩu súng lục thật bằng sắt lạnh lẽo chỉa thằng vô đầu, hắn cũng run lập cập, chân từ từ khụy xuống. Dạ Long đỡ An vào xe, An vẫn còn run sợ ngồi sát cửa xe. Có một vòng tay mang theo hơi ấm quen thuộc ôm chầm lấy An vào lòng, mùi hương nước hoa nhàn nhạt hòa cùng mùi đàn ông trầm tĩnh như xoa dịu sợ hãi của An. Tựa vài lồng ngực rắn chắc, nghe nhịp tim mạnh mẽ, An biết mình đã được an toàn. Trong vô thức, An ôm chầm lấy Thiên Vũ khóc như đứa trẻ. Thiên Vũ im lặng mặc cho cô khóc, tay chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc suông mượt an ủi An. Ánh mắt màu nâu trầm sâu không thấy đáy, nhìn Dạ Long bên ngoài cửa xe. Bên này, tài xế nâng cửa xe, mở nhạc nhẹ nhàng để An không phải nghe và thấy hình ảnh man rợ bên ngoài xe. Bên kia, Dạ Long đã tới chỗ tên đang quì gối đái dầm kia.



- Đứng lên! Kéo quần xuống như lúc nãy, cả 5 tên kia.



Nhóm áo đen đồng loạt rút súng chỉa thẳng sau ót của 5 tên còn lại. Bọn chúng đồng loạt sợ run, thải ra toàn chất Amoniac, mùi khai ngấy xộc lên phải bịt mũi. Dạ Long cất súng, móc ra con dao xếp nhỏ gọn, sắc lẹm. Anh ngồi một chân xuống trước tên cầm đầu, miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng. Bằng một dao dứt khoát, tiểu đệ của tên kia nằm trên đất cả cây lẫn trái. Dạ Long nhanh đến nổi hắn vừa hét lên đau đớn, anh đã đứng lên đi về chiếc BMW, máu không kịp văng trúng người anh dù một giọt. Năm tên đồng bọn cũng chịu chung số phận. Tiếng la thảm thiết của bọn chúng hòa chung tiếng pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Chiếc xe lùi ra xa, An chỉ kịp ngước nhìn những đốm sáng rực rỡ đang bung nở trên bầu trời qua khe hở trên mui xe, thật sáng, thật đẹp. An quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, dưới ánh sáng của pháo hoa, An nở nụ cười hiền dịu, đẹp đến ám ảnh. Gương mặt tái nhợt, một bên má sưng đỏ, vẫn không tỏ chút gì đau đớn, mà ngược lại còn cười. Nụ cười mị hoặc báo hiệu sự đau thương.



"Anh hai, cuối cùng em cũng xem pháo bông với anh rồi".